...
Cả nhà bọn họ, xem ra có Tô Ngưng Mi là cao hứng nhất, nàng kích động như một đứa trẻ vậy.
Nhạc Thính Phong thì hoàn toàn chẳng thèm để ý: “Ra ngoài ăn cái gì chứ, cơm ở ngoài khó ăn lắm. Cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm cả, đâu đáng để chúc mừng chứ.”
Cậu cũng không thấy chuyện này có gì đáng để chúc mừng, chẳng qua là kết quả sát hạch có chút cao mà thôi, cũng không phải ghê gớm lắm. Mấy chuyện như này về sau còn nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi lần đều phải chúc mừng, đều phải ghi nhớ sao? Quá ngây thơ!
Với lại, lúc này Nhạc Thính Phong chỉ muốn về nhà ngủ một giấc cho đã, mấy ngày nay cậu cũng không được ngủ đủ giấc.
Buổi tối thì Hạ An Lan phụ đạo cho đến đêm. Chú ta đi rồi Nhạc Thính Phong vẫn còn tự mình tiếp tục học đến khuya mới chịu đi ngủ.
Bằng không cậu sao có thể rút ngắn thời gian tới mức đem chương trình của cả hai năm học xong toàn bộ như thế chứ.
Trong lòng Nhạc Thính Phong còn thầm kêu may mắn. Ngày đó các thầy giáo không tin tưởng cậu, vì tiết kiệm thời gian nên chỉ sát hạch có ba môn. Nếu bọn họ mà nóng lên, đem toàn bộ chương trình học ra mà sát hạch, vậy thì... cậu thật sự bất lực luôn.
Thời gian ngắn như thế, dù chỉ nhìn qua cũng không kịp ghi nhớ điều gì.
Tô Ngưng Mi lôi kéo cánh tay Hạ An Lan nói: “Sao có thể không chúc mừng chứ, đây rõ ràng là đại sự mà.”
Nàng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh xem chuyện này có được gọi là đại sự không?”
Đôi mắt nhỏ long lanh kia làm cho cả người Hạ An Lan run lên như thể có một dòng diện chạy qua trái tim anh vậy, anh nói: “Ừ, là đại sự, đúng là phải tổ chức chúc mừng một phen mới được.”
Nhạc Thính Phong quay ngoắt một cái tỏ ý khinh bỉ: “Bây giờ chú có thể nói không với mẹ cháu sao?”
Hạ An Lan nghiêm trang nói: “Không có chuyện đó đâu, đợi con sau này cưới vợ rồi sẽ biết; đã là nam nhân trên đời điều đầu tiên là phải đối đãi tốt với bà xã của mình. Nhưng mà bây giờ chú có nói con cũng không hiểu được. Dù sao giờ con cũng chỉ là một cậu nhóc độc thân thôi.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong co giật một cái, quá đáng rồi nha. Vừa tình cảm ân ái trước mặt cậu vừa chê cậu độc thân sao?
Độc thân thì sao chứ, chẳng lẽ trách cậu tuổi nhỏ quá?
Lúc này cậu biết đi đâu mà tìm người yêu chứ? Không lẽ đi tìm tiểu nha đầu Yến Thanh Ti kia sao?
Ha ha, cậu không cần nghĩ cũng thấy được nếu như Du Dực mà biết được sẽ thu thập cậu như thế nào.
(Như thế này mới hợp lý với câu trên)
Nhạc Thính Phong nhìn về phía mẹ mình: “Sau này mấy chuyện tương tự còn nhiều lắm, chẳng lẽ mỗi lần mẹ đều muốn tổ chức ăn mừng sao? Rất phiền toái.”
Lời này vừa ra, trong câu chứa đầy khí phách, vô cùng soái ca, vô cùng đẹp trai.
Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan nghe xong, trên mặt đều lộ vẻ cười cười, nhất là Tô Ngưng Mi. Xem trong ý tứ của con trai, hẳn là sau này thằng bé sẽ tiếp tục học hành tử tế.
Trong lòng Tô Ngưng Mi càng thêm kích động: “Thính Phong, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mà. Đi nào, đi nào, ăn một bữa xong rồi về nhà.”
Cuối cùng thì Nhạc Thính Phong cũng chịu không nổi nữa: “Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi. Mẹòn cười như địa chủ được mùa thế nữa. Con cũng đành chiều theo ý mẹ vậy.”
Một nhà ba người vẫn đang nói chuyện, còn chưa ra khỏi sân trường; chỉ trong 02 phút ngắn ngủi, một đám học sinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt tới.
Sân trường vốn đang yên lặng trong nháy mắt chợt xôn xao lên. Hôm nay Nhạc Thính Phong sát hạch vượt cấp thật sự là quá đặc biệt.
Nhưng dù sao cũng có người không tin, chạy tới hướng Nhạc Thính Phong chỉ chỉ trỏ trỏ,
Còn có người cố ý nói khích: “Thấy chưa, lần này Nhạc Thính Phong có thể thi tốt như vậy đều là nhờ tiền của nhà nó thôi, mua chuộc hết cả giáo viên rồi. Tôi cực kỳ khinh bỉ loại người như này. Nếu cuộc thi mà quy củ hơn chút, để xem Nhạc Thính Phong có khóc lóc đến chết không chứ.”
Tô Ngưng Mi nghe thấy thì tức muốn chết, cắn răng: “Chuyện nhà chúng tôi có tiền với chuyện nhà cháu không có tiền thì có quan hệ gì chứ?”
...