Chương 2292: Chẳng qua là không muốn đi


...

Cậu cảm thấy mình thật may mắn khi đã tổ trưởng Số 1, và càng may mắn hơn khi đã gặp được bọn họ. Nếu không phải nhờ bọn họ thi căn bản là cậu

đã không thể qua được mùa hè năm ngoái. Lâm Trầm vốn không phải là người nói nhiều, nhưng đối với bạn bè trong phòng 511 và đối với những người khác thì hoàn toàn khác nhau.

Mạnh Hoành nói, hiện tại Lâm Trầm đã trở thành “vú em” của bọn họ rối, cậu ấy luôn chiếu cố cho bọn họ, nếu rời khỏi cậu ấy thì không thể tự mình gánh vác cuộc sống cho tốt được. Trời trở lạnh hay trời bảo mưa, phải chuẩn bị thể nào, ăn mặc ngủ nghỉ ra sao,.. đều do cậu nhắc nhở mọi người.

Đám người trong ký túc xá đang nói chuyện thì cậu nhóc ở phòng ký túc xá cách vách chạy tới nói: “Lâm Trầm ả, lần sau cậu có thể làm nhiều thêm một chút hay không, chư thế này thật sự không đủ ăn mà.”

Hầu Chỉ Tin tưởng tên này ghét bỏ Lâm Trăm xởi ít cơm cho minh bèn tiện miệng nói luôn: “Không phải đầu, phần Cơm mà Lầm Trầm cho các cậu còn nhiều hơn cho bọn này đó, cậu không đủ ăn sao?”

Cậu nhóc phòng ký túc xá bên cạnh trung ra vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải là do khi tớ về tới ký túc xá thì bị nguyên một đám ác ôn cướp mất, tớ còn chưa kịp ăn được mấy miếng thì đã bị cướp luôn rồi. Lâm Trầm à, cậu có thể làm nhiều thêm

một chút được không, chỉ cần để tất cả mọi người đều có thể mua được đồ ăn thì sẽ không có ai cướp dỗ của tớ nữa”

Cơm Lâm Trầm nấu từ trước đến nay đã ngon có tiếng, nếu không phải vì cậu giới hạn số lượng bán ra thì không chừng mọi người đã đứng xếp hàng mấy vòng quanh ký túc xá rối.

Đám người Mạnh Hoành đều nói Lâm Trầm có thiên phú ở việc nấu ăn, còn cao siêu hơn thiên phú học hành của cậu nữa. Sau đó Lâm Thẩm mới nói cho bọn họ biết, cha cậu vốn là dấu bếp, còn là đầu bếp gia truyền có tiếng, trong nhà cậu có bị kíp tổ truyền, trước đây cậu từng xem qua một lần và đã ghi nhớ kỹ tất cả những gì có trong đó. Thế nhưng khi cha ruột mất, mẹ cậu đi bước nữa thì bí kíp đó cũng bị hủy mất rồi.

Lộ Tu Triệt cười nói: “Đừng nói trách tử nói khó nghe nha, bao nhiêu người thế kia, Lâm Trầm cho dù là đầu bếp căn tin đi chăng nữa thì cũng không thể làm đủ cho tất cả mọi người. Cậu cũng thật là, sao lại cầm về ký túc xá ăn, không nói cũng biết kết quả thế nào rồi? Ai bảo cậu cấm vẽ khoe khoang làm gì cơ chứ?”

Cậu nhóc kia thở dài một tiếng, “Học phí cho sự ngu si này hơi bị đắt nha...”

Đúng là cậu ta có ý định quay về ký túc xá khoe khoang một chút thật, vốn muốn xem người khác thèm đến đỏ mắt ra sao. Ai ngờ khi về tới nơi, mấy tên kia đâu có thèm đỏ mắt, trực tiếp cướp lấy luôn.

“Lâm Trầm, danh sách ngày mai đây rồi sao?”

Lâm Trầm: “Đây rồi”

“Vậy sớm nhất là bao giờ?”

“Thứ hai tuần sau”

“Mẹ nó, đám người đó bị làm sao vậy, đặt gạch tới tận thứ hai tuần si1u là si10, DƯỢC rồi, tớ sẽ đặt vào thứ hai, nhất định phải để cho tớ một suất vào thứ hai đấy.”

Lâm Trầm gật đầu, không nói nữa.

Cậu ta đi rồi, Mạnh Hoành hỏi: “Lâm Trầm, có muốn mở rộng thêm mỗi ngày 10 suất nữa không, chúng tớ giúp cậu một tay là được, cậu cũng có thể kiểm thêm ít tiến.”

Lâm Trầm lắc đầu: “Không cần đâu, như bây giờ là được rồi.”

Bữa cơm hôm nay, Nhạc Thính Phong ăn cơm mà trong lòng cũng không yên, sau khi ăn xong, khi mọi người chuẩn bị đến giờ tự học buổi tối, cậu lại không muốn đi.

Cậu nói: “Các cậu giúp tớ xin phép thầy một tiếng, cử nói tớ không khỏe, không đến được.”

Lộ Tu Triệt hỏi một câu: “Thật sự không khỏe sao?”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Chỉ là không muốn đi thôi.”

“Đi... thổi được rồi, cậu ở ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút.”

Những người khác trong ký túc rời đi rối, Nhạc Thính Phong vẫn ngồi trên giường nghĩ ngợi

...