...
Người nhà họ Mạnh không biết Du Dực, cũng không dám làm rõ quan hệ của anh với Hạ lão gia là thế nào, vậy nên cũng không dám tuỳ ý mở miệng nói gì, nhưng mà, xung quanh họ đang có quần chúng vây xem đó...
Ở tiểu khu này, Mạnh gia quả thật đã khiến tiếng oan than vang trời dậy đất, nên những người cố ý đến đây vây xem bọn họ thật sự là rất nhiều.
Vừa nghe tin Mạnh gia chọc họa, tất cả những người từng có thù hận với bọn họ đều chạy tới đây để xem biểu hiện của Mạnh gia lúc này.
Trong đám người vây xem có một bác gái nhận ra Du Dực, bước lên nói: “Tiểu Du à, cuối cùng cháu cũng đã trở lại, để tôi kể cho cháu nghe, hôm nay nhà các người xảy ra chuyện lớn đó.”
Du Dực nhíu mày: “Chuyện lớn ư... Bác muốn nói về hàng rào và cổng nhà cháu ư?”
Vừa xuống xe anh đã thấy, hàng rào và cổng nhà mình bị đạp đổ mất rồi, chính vì thế trong lòng anh cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì hôm qua trời đổ một trận tuyết dày, mặt đất đóng băng, người bên vật tư nói rằng hôm nay sẽ chuẩn bị thật tốt, nhưng dưới tình huống này thì tiến triển hẳn là có chút chậm rãi rồi, hẳn là buổi sáng mang cửa và hàng rào bị phá huỷ đi, tới buổi chiều sẽ mang đồ mới đến để xử lý lại.
Hạ lão gia cũng hiểu được là trời lạnh nên bọn họ cũng có rất nhiều việc, không nhanh hơn được nên ông cũng đã nói với bọn họ là không vội, cứ từ từ mà chuẩn bị.
Bác gái nọ vỗ đùi: “Cháu đó, hôm nay cháu về muộn quá, để bác kể cho cháu nghe... Hôm nay... Chính là có một đám người xấu đến dọa nạt...”
Chồng của bác gái kia thường ngày hay cùng đánh Thái Cực quyền, chơi cờ với Hạ lão gia nên ít nhiều cũng có quen biết, chẳng qua bác gái này hơi lắm chuyện một chút.
Bác gái mô tả sinh động như thật cho Du Dực về những chuyện phát sinh trong sáng nay, từng chuyện trước sau đều kể vô cùng rành mạch, không có nửa điểm sơ sót mà quên mất, thậm chí còn sợ bản thân kể không đầy đủ, rõ ràng.
Bác gái nói từng câu từng chữ rõ ràng, khiến người nghe như lạc vào một thế giới kỳ lạ, thập chí còn bắt chước đầy đủ biểu hiện của hai bên lúc đó.
Sau khi nói xong, bác gái tổng kết một câu rằng: “Cháu không biết đâu, may mắn là bố vợ cháu quen biết với ông lão họ Mạnh kia, hay nói cách khác là trước đây bố vợ cháu là lãnh đạo của ông ta, bằng không thì nhà các cháu đã bị người ta san bằng rồi. Cháu thử nghĩ mà xem, vợ cháu đang bụng mang dạ chửa, trong nhà chỉ có ba mẹ già cả và con thơ, quả thật là vô cùng nguy hiểm mà!
Nét cười trên mặt Du Dực đã hoàn toàn tan biến, suốt quá trình bác gái tường thuật sự tình, anh chưa hề nói một lời nào.
Nghe xong bác gái kể chuyện, anh đã hiểu được toàn bộ câu chuyện, nguyên nhân là Thính Phong và đứa nhỏ nhà họ Mạnh đánh nhau, đương nhiên là Thính Phong chiếm thế thượng phong, còn đứa nhỏ nhà họ Mạnh kia về nhà cáo trạng. Mà Mạnh gia lại là gia đình kiêu ngạo, ương ngạnh có tiếng trong tiểu khu, đương nhiên là sẽ để ý tính toán chuyện này. Vậy nên ba mẹ đứa nhỏ kia liền tụ tập một đám người tới nhà bọn họ gây loạn, đồng thời cũng phá huỷ luôn cửa và hàng rào nhà bọn họ. Bọn họ thậm chí còn muốn đánh luôn cả nhà anh, nhưng đã bị ông cụ nhà anh ngăn lại.
Ông cụ có vẻ có quen biết ông lão nhà họ Mạnh kia, ông lão kia vừa nhìn thấy ông cụ nhà anh thì trở nên vô cùng lúng túng.
Sau đó tự nhiên là đến các tiết mục cầu xin tha thứ, nhưng mà ông cụ nhà anh không chịu tha thứ cho bọn họ. Vậy nên bọn họ mới chạy ra cửa quỳ, nói rằng nếu ông cụ không tha thứ cho bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ không đứng lên.
Du Dực nói: “Cảm ơn bác Dương, cháu đã biết đầu đuôi câu chuyện rồi ạ.”
Bác gái nói: “Cả nhà các cháu đều trông cậy vào cháu làm chỗ dựa cho vợ con cháu đó.”
Du Dực gật đầu: “Vâng, đây là điều đương nhiên ạ.”
Nói nhảm, anh đương nhiên là sẽ làm chỗ dựa cho vợ con mình rồi, không nói đến hai đứa trẻ kia vì sao mà đánh nhau, nhưng chỉ bằng hiểu biết của anh về Nhạc Thính Phong thì nếu không phải thằng nhóc nhà họ Mạnh kia làm chuyện gì đó quá phận thì thằng bé sẽ không thể nào ra tay đâu.
Huống hồ cả gia đình nhà họ Mạnh này có thanh danh thế nào thì không phải anh không biết. Hôm nay bọn họ dám chọc tới nhà anh, quả đúng là gan lớn đến mức làm anh kinh ngạc đó!
...