Chương 2168: Tao không tin mày có thể một tay che trời


...

Ánh mắt ấy của Du Dực khiến Yến Tùng Nam cảm thấy cả người lạnh như băng.

Hắn không muốn cứ như thế mà rơi vào chỗ chết, hắn lắc đầu, thì thầm lẩm nẩm: “Không... Không, tao không tin trên thế giới này không có pháp luật, tao không tin mày có thể một tay che trời.”

Du Dực lắc đầu, nói: “Trên đời này đương nhiên còn có pháp luật, tao cũng không hề dùng tay che trời. Con người tao từ trước tới nay không bao giờ làm những chuyện nằm ngoài pháp luật, tao cũng là người rất có đạo đức. Nhưng đối với người như mày, tao không cần động thủ, chỉ cần dùng mấy chuyện tốt mà mày làm cũng đã đủ để mày ngồi bóc lịch đến chết rồi.”

Trước kia hắn tham ô tài sản công ty, sau đó trốn ra nước ngoài ăn chơi trác táng, bị mất toàn bộ tiền bạc trên người, sau đó còn đi vay nặng lãi, cuối cùng là bị chặt mất một ngón tay. Hắn đi từ phía nam tới đây, trên đường không ngừng trộm cướp, đêm hôm khuya khoắt chặn đường cướp bóc những người đi làm đêm hay phụ nữ đi một mình hắn cũng làm không ít. Sau đó hắn còn đột nhập vào nhà người ta ăn trộm, còn bị nữ chủ nhân ngôi nhà phát hiện, hắn đã ra tay đánh người phụ nữ kia. Hắn ra tay rất mạnh, khiến người phụ nữ kia tử vong trên đường đến bệnh viện.

Cho dù Yến Tùng Nam không phải cố ý giết người thì cũng là ngộ sát, huống chi hắn còn có nhiều tội danh bát nháo như vậy, chỉ cần một cái là đã khiến hắn chạy không thoát rồi. Vậy mà hắn còn vọng tưởng muốn uy hiếp anh sao, thật sự là rất buồn cười mà. Lúc trước khi hắn là con rể nhà họ Diệp thì anh cũng chẳng sợ hắn, hiện giờ đương nhiên càng không sợ.

Yến Tùng Nam tưởng tượng cảnh mình phải ở tù đến khi chết thì vô cùng sợ hãi. Nơi đó làm sao có thể ở được chứ!

Yến Tùng Nam nhìn Du Dực, ánh mắt của hắn giờ đã hoàn toàn thay đổi. Hắn quỳ xuống đất: “Đại ca, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của em, là em vô liêm sỉ, em là... bước đường cùng, ăn xin tới thành phố này, chịu cảnh màn trời chiếu đất. Mùa đông năm trước có lúc em suýt chút nữa bị lạnh cứng mà chết, đại ca, đại ca...”

Hắn hối hận muốn chết, hắn bị mất não hay sao mà có thể phạm phải loại sai lầm chí mạng thế này chứ, uy hiếp Du Dực thì chỉ có nước chết nhanh hơn thôi.

Hành động của Yến Tùng Nam khiến mấy anh cảnh sát đứng cạnh hoảng sợ, tưởng hắn muốn làm gì nên vội xông tới đè hắn trên mặt đất. Cục trưởng Cục cảnh sát cũng cầm tư liệu vừa rồi vội chạy ra.

Cục cảnh sát cấp này không biết Du Dực, nhưng người có thể tìm được tư liệu thế này nhất định cũng không phải là người bình thường, hơn nữa phía dưới tư liệu còn có con dấu, con dấu này thì ông biết.

Cục trưởng Cục cảnh sát vội gọi điện thoại cho cấp trên của mình, thủ trưởng của ông đương nhiên là biết Du Dực, nghe ông mô tả như vậy liền lập tức đoán ra ngay, liền nói cho ông ta biết rằng Du Dực là đại phật, cứ cung kính làm theo là được. Hơn nữa anh ta nhất định sẽ đưa ra căn cứ chính xác, đó đều là tài liệu thật, không sai dù chỉ một chữ.

Cục trưởng Cục cảnh sát đi tới, bắt tay với Du Dực: “Ngài là Du tiên sinh phải không?”

...