...
Tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng Trần Phong có chút mất mát, anh đâu muốn làm anh trai cô chứ. Nhưng anh cũng không dám nghĩ nhiều. Về mặt tình cảm anh vẫn luôn ở thế hạ phong, chung quy chỉ cảm thấy bản thân anh không xứng với người xuất thân đại học danh tiếng như Vương Thu Vũ. Vậy nên cho dù về điểm này anh thật sự có ý, cũng chỉ là trộm nghĩ, chứ không dám biểu lộ ra.
Vương Thu Vũ lau đi giọt lệ trên khóe mắt: “Cái đó…. về sau này tôi gọi anh là anh Trần Phong. Anh cũng đừng cứ gọi tôi là cô Vương mãi thế. Ở nhà tôi mọi người đều gọi là Tiểu Thu.”
Cô thầm nghĩ, có thể gọi anh một tiếng “anh” cũng tốt. Ít nhất quan hệ cũng kéo gần hơn một chút.
Trần Phong không phải lần đầu được người ta gọi là anh, thế nhưng Vương Thu Vũ vừa gọi một tiếng, đã khiến cho tim anh cảm thấy ấm áp. Anh tránh ngượng ngùng vội vã nói: “Tiểu… Tiểu Thu, tên em thật là dễ nghe, vậy… bây giờ em lên xe trước đi, anh đi đem sách lại đây.”
Mặt Vương Thu Vũ có chút nóng lên, gật đầu: “Ừm, được.”
Vương Thu Vũ nhìn theo bóng dáng Trần Phong biến mất mới lên xe, cô vỗ vỗ gương mặt mình đang nóng bừng, trong lòng có chút ngọt ngào khó tả. Cô lơ đãng nhìn sang bên, trên kính xe dường như hiện lên bóng một người, tựa hồ là Tôn Khải. Vương Thu Vũ sợ tới mức trong lòng run rẩy, cô vội vã khóa chặt cửa xe lại. Trần Phong hẳn là sẽ rất nhanh quay trở ra thôi, chỉ cần anh đi ra, cho dù Tôn Khải có lại đây cũng không sợ.
Trong lòng Vương Thu Vũ tuy mới chỉ biết Trần Phong không bao lâu, nhưng anh thật sự là người mà nàng có thể hoàn toàn tin tưởng.
Vương Thu Vũ trộm nhìn về phía sau kiểm tra lại, không có bóng dáng Tôn Khải. Thế nhưng cô cũng không dám chủ quan, tay cô nắm chặt chờ mong Trần Phong mau mau quay trở lại.
Bỗng nhiên, cửa xe vang lên tiếng mở cửa, dọa cho Vương Thu Vũ giật mình quay ngoắt lại. Thấy người lên xe chính là Trần Phong, cô thở ra một hơi dài.
Trần Phong nhìn thấy Vương Thu Vũ sắc mặt trắng bệch, đoán rằng cô bị mình dọa cho thành như thế, liền vội vã nói: “Đừng sợ, là anh. Xin lỗi nhé, anh… làm em sợ rồi.”
Vương Thu Vũ vội vã giải thích: “Không phải đâu, anh Trần Phong, không phải do anh đâu, là em… em vừa rồi tự mình dọa mình thôi. Sau khi anh vừa đi khỏi, em tưởng nhìn thấy Tôn Khải, cũng không nhìn rõ nữa, không biết có đúng là hắn không, cho nên… có chút sợ hãi.”
Trần Phong nắm chặt bàn tay: “Không có việc gì, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nói xong anh bước xuống xe, đứng ở bên ngoài nhìn quanh.
Anh ước gì Tôn Khải có thể bước ra, để cho anh hung hăng dần cho hắn một trận.
Thế nhưng xung quanh thực sự không có người nào, Trần Phong mới lên xe.
Anh nói: “Có lẽ là đi rồi, em đừng sợ. Anh sẽ không để cho hắn lại tổn thương em lần nữa.”
Đây có lẽ là câu nói ngọt ngào nhất của Trần Phong, nói xong đến chính anh cũng đỏ hết cả mặt: “Anh… anh nói là… em đã gọi anh là “anh”, vậy anh… phải bảo vệ em thật tốt.”
Bàn tay Vương Thu Vũ đan vào nhau vặn vẹo, cúi mặt nóng phừng phừng nói: “Ừ, em hiểu mà.”
“Vậy… giờ chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Chờ bọn họ đi rồi, Tôn Khải mới từ bên dưới một chiếc xe đỗ gần đó chui ra, trên người hắn đều là đất, xem ra khá chật vật. Hắn oán hận nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mắng; “Con đàn bà thối tha, nhanh như thế đã quyến rũ được một thằng đàn ông mới rồi, còn để tao chờ.”
...