...
Nếu phải diễn khổ nhục kế thì đương nhiên không thể diễn qua loa lấy lệ, vậy nên lực đánh so với bình thường còn mạnh hơn ba phần, ông ta phải lợi dụng thương thế của con trai mình để đổi lấy tổn thất ở mức nhỏ nhất.
Nhưng mà, mặc cho bọn họ cố sức diễn thế nào đi chăng nữa, một nhà già trẻ đối phương cũng không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nhìn họ, giống như đang xem một vở hài kịch không hơn không kém.
Ông nội Mạnh Văn Triết một mực suy tính trong lòng. Ông ta cho rằng nếu mình một mực ra sức đánh con trai mình như vậy, nhất định Hạ lão gia sẽ cảm thấy không sai biệt lắm, rồi thể nào cũng quát ông ta ngừng lại, một khi ngài ấy đã muốn ông ta dừng lại thì ông ta có thể nói chuyện rồi.
Nhưng mà ông ta đã đánh 10 gậy rồi mà vẫn chưa thấy Hạ lão gia động tĩnh gì. Ông ta trộm nhìn sang thì thấy vẻ mặt người ta hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý định bảo ông ta dừng.
Chuyện này... Ông nội Mạnh Văn Triết giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi, nhưng phải làm sao bây giờ, đây là dùng gậy sắt đó, nếu cứ tiếp tục dùng gậy đánh tiếp thế này thì có lẽ sẽ thật sự xảy ra chuyện rồi.
Trong lòng ông ta không nhịn được mà oán giận Hạ lão gia. Ông ta đã làm đến nước này rồi mà ngài ấy cũng không chịu cấp cho ông ta một bậc thang để đi xuống vậy. Chẳng nhẽ ngài ấy muốn ông ta đánh chết con trai mình mới được hay sao?
Nói đi nói lại, đây cũng có phải là đại sự gì đâu, không phải là mấy đứa trẻ xảy ra tranh chấp hay sao. Cho dù là con ông ta đến trước để gây náo loạn thật, nhưng ông ta cũng tới đây rồi, cũng giáo huấn con trai mình trước mọi người hết rồi, cũng nên bỏ qua mới phải chứ?
Mặc dù trong lòng rất bất bình nhưng ông ta cũng không dám nói ra miệng, chỉ có thể cắn răng đánh thêm hai cái, sau đó làm bộ như không thể chống đỡ nổi nữa, thân mình đứng không vững, gậy sắt trong tay cũng “không cẩn thận” mà rơi xuống đất, vì thế nên không tiếp tục đánh tiếp nữa.
“Lão... Lão lãnh đạo, thật sự xin lỗi ngài, là tôi dạy dỗ con cái không nên thân, thật xin lỗi, ngài yên tâm, cho dù ngài không trách phạt, tôi cũng tuyệt đối không tha cho thằng nhóc này, hôm nay gặp được ngài cũng tốt, đúng lúng giáo huấn thằng nhóc này một phen, để hắn biết rằng về sau làm chuyện gì cũng phải thu liễm, không cần suốt ngày cả gan làm loạn như vậy...” Ông nội Mạnh Văn Triết thở hồng hộc, ôm ngực, giống như rất tốn sức mới có thể nói ra những lời này.
Hạ lão gia châm chọc, lão Tiểu Mạnh này đúng là nói hay thật, vừa luồn cúi, tâm tư cũng thâm sâu, một phen giải thích vừa rồi của ông ta quả thật là.... Học vấn thâm hậu, nếu đạo hạnh của ông không cao thì phỏng chừng sẽ bị ông ta lừa gạt rồi.
Hạ lão gia từ không nói câu nào, vẻ mặt châm biếm, ý cười kia của ông khiến cho ông nội Mạnh Văn Triết cảm thấy trên bặt nóng bỏng, tiểu xảo và tâm tư của ông ta, người ta đã thấy rõ ràng rồi.
Biểu hiện của Hạ lão gia giống như muốn nói: mời ông cứ tiếp tục biểu diễn đi, nếu tôi tin ông thật thì chắc tôi điên rồi!
Ông nội Mạnh Văn Triết thấy kế sách không thành, chỉ có thể cố ra vẻ kiên trì, bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn, nhấc chân đạp thằng con trai mình một cái: “Mau giải thích với bác Hạ đi, mày là thằng vô liêm sỉ, tên của mày cũng được lầy từ tên của bác Hạ mà ra, nếu không có ngài ấy đề bạt thì ta...”
Hạ lão gia quát ngừng: “Được rồi...”
Ông mỉm cười: “Tiểu Mạnh à, mặc dù tôi gọi cậu một tiếng Tiểu Mạnh thật, nhưng tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa đâu. Ở tuổi này, chuyện dễ quên tôi cũng có thể hiểu cho cậu, lúc nãy tôi đã từng nói, ngay cả một tiếng “lão lãnh đạo” của cậu tôi cũng không đảm đương nổi, nói gì đến cái gì gọi là “bác Hạ”. Ba mươi năm Hà Đông, bà mươi năm Hà Tây, Mạnh gia các người đã là cảnh xưa đâu bằng nay rồi. Như mấy người này cũng nói, bọn họ sẽ khiến chúng ta không được yên thân ở sống thủ đô này, cho dù nhà chúng tôi có đi đâu đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ đi theo để thu thập chúng tôi. Haizzzz, một gia đình nho nhỏ như chúng tôi, giờ đã sợ tới mức không nhẹ rồi. Nhưng mà kể cũng lạ, Hạ gia chúng tôi giờ không thể so sánh với Mạnh gia các người, thật sự chúng tôi cũng không dám với cao đến cái gì gọi là “bác Hạ” đâu.
...