...
Bà Lý từ dưới nhìn lên, vì ánh đèn trong hành lang không quá sáng nên bà thấy gương mặt Trần Phong như hoàn toàn rơi vào bóng đêm, dáng người uy phong cao lớn.
Bà Lý sống trong khu vực nhỏ này đã nhiều năm, thường ngày luôn chiếm tiện nghi của người khác. Mọi người vì thấy bà ta lớn tuổi rồi nên không ai thèm tính toán. Lâu ngày, bà ta có thói quen coi thường người khác, cảm thấy không ai dám động đến bà ta. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Phong, bà Lý run cầm cập, những lời hung hăng thường ngày không dám nói ra, vội vã bỏ đi.
Ánh đèn trong hành lang không đủ sáng, bà Lý tuổi đã cao, chạy lại nhanh, lúc chạy đến lầu hai, trước mắt không nhìn rõ, chân không đứng vững, cứ thế mà lăn xuống. Bà Lý không ngừng kêu thảm thiết nhưng mọi người không ai dám ra giúp đỡ.
Không phải mọi người nhẫn tâm không quản, nhưng sợ rằng chạy ra giúp, chớp mắt bà ta sẽ quay lại đổ tội đã đẩy bà ta xuống thì thật phiền phức!
Được sự đồng ý của Trần Phong, Vương Thu Vũ từ phòng ngủ đi ra. Cô không mặc đồ ngủ mà mặc quần áo thường ngày, khi cô bước ra thì mùi máu tanh vẫn chưa tan trong không khí. Cô nhìn phòng khách bừa bãi lộn xộn, dưới đất có không ít vết máu, đột nhiên cảm thấy nổi da gà.
Trần Phong nắm chặt lấy tay cô: “Đừng sợ, anh nói không cho em ra, là muốn để bọn anh dọn dẹp xong hết.”
Ba người lính kia mỉm cười nói: “Đúng vậy, chị dâu là phụ nữ, nhìn thấy những thứ này nhất định sẽ hoảng sợ. Chị hãy mau trở vào phòng đi, để bọn em dọn dẹp đã.”
Vương Thu Vũ vội xua tay: “Không sao không sao, các anh có thể đến giúp, tôi rất cảm kích. Nếu các anh không đến, tôi cũng không thể ở bên trong yên ổn, lần này thật sự cảm ơn các anh.”
“Chị dâu, chị khách sáo với bọn em làm gì chứ.”
Ba người xắn tay áo lên cùng Trần Phong dọn dẹp phòng khách. Vương Thu Vũ muốn giúp đỡ nhưng bọn họ đều không cho. Cô cũng không ngủ được nữa, suy nghĩ một chút rồi vào bếp chuẩn bị thức ăn khuya cho mọi người.
...