Chương 1936: Tôi còn chưa kết hôn mà


...

“Cô giáo Tiểu Vương vừa tốt nghiệp đã vào trường con dạy. Cô giáo vừa tốt bụng lại vừa dịu dàng. Cô giáo trước kia của con tới bây giờ cũng sẽ không đứng ở cổng trường chờ anh trai con tới, chỉ có cô giáo Tiểu Vương là đứng cùng con thôi.”

Trần Phong nói với Vương Thu Vũ: “Cảm ơn cô giáo Vương, Thanh Ti làm phiền cô quá.”

“Đây đều là nghĩa vụ của tôi mà. Hơn nữa... mấy chuyện này tôi làm cũng chưa tính là gì. Thật ra Thanh Ti rất dũng cảm, cô bé đã giúp tôi rất nhiều.”

Trần Phong nhất thời cảm thấy vô cùng hãnh diện, nói: “Thanh Ti nhà chúng tôi là một cô bé ngoan ngoãn, lương thiện, không ai không yêu quý cả.”

Vương Thu Vũ gật đầu, cô rất đồng tình với lời này của anh: “Vâng, đúng vậy.”

Trần Phong hỏi một chút về tình huống ở trường của Thanh Ti, hai người trò chuyện về Thanh Ti nhưng càng nói lại càng hàn huyên tâm sự nhiều hơn.

Thanh Ti vô cùng biết điều mà ngậm chặt miệng không nói gì. Cô bé giống như người lớn trộm thở dài một hơi. Haizzzz, hai người này rốt cuộc cũng có thể nói chuyện với nhau rồi. Bằng không để một mình cô bé đứng đó lôi kéo hai người nói chuyện phiếm thì quá cố sức rồi.

Một lúc sau, Vương Thu Vũ hỏi Trần Phong: “Anh Trần đối xử với Thanh Ti tốt như vậy hẳn là rất yêu trẻ con đúng không. Đứa nhỏ nhà anh giờ hẳn cũng đã vài tuổi rồi. Cháu đã đi học chưa anh?”

Trần Phong đỏ mặt, một lúc lâu mới nói: “Tôi... Tôi vẫn chưa kết hôn.”

Vương Thu Vũ nhất thời cũng xấu hổ đến đỏ cả mặt, vội nói: “Xin lỗi anh, xin lỗi...”

Trần Phong cười cười: “Không sao đâu.”

Thanh Ti bước ra, vỗ vỗ tay Trần Phong, an ủi anh: “Chú Trần Phong không cần phải ngượng ngùng đâu. Cô giáo Tiểu Vương của cháu giờ cũng chưa kết hôn, người chưa kết hôn bây giờ rất nhiều mà.”

Những lời này càng khiến hai người đỏ mặt hơn nữa, có cảm giác như cô bé đang tác hợp cho họ vậy.

Không khí lập tức càng trở nên ngượng ngùng.

Thanh Ti đảo mắt. Chết rồi, hình như nói sai mất rồi, phải làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên thấy Nhạc Thính Phong từ bên kia đường chạy sang, gương mặt cô bé lộ rõ sự vui vẻ: “Anh, anh tới rồi, sao hôm nay anh tan học muộn vậy?”

Nhạc Thính Phong thở gấp nói: “Thầy giáo... số học... dạy quá giờ… để mọi người phải chờ lâu rồi.”

Bọn họ không ai nghi ngờ lời này của cậu, Trần Phong lo lắng nói: “Không sao đâu, cũng không đợi lâu lắm. Sớm biết thế thì chú đã qua đón cháu rồi. Về sau khi sang đường đừng chạy nhanh như thế, trên đường đông xe cộ, chúng ta đợi thêm một chút là được rồi. Cháu phải chú ý an toàn.”

Lời này của Trần Phong khiến Vương Thu Vũ liếc nhìn anh thêm một cái.

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, cháu nhớ rồi.”

Trần Phong nắm tay Thanh Ti: “Đi thôi, chúng ta lên xe nào.”

Anh phối hợp với bước chân Thanh Ti, đi rất chậm. Vương Thu Vũ theo sau, nhìn thấy bước chân của Trần Phong không được tự nhiên lắm, nhưng phải nhìn thật kĩ mới nhận ra được.

Nhạc Thính Phong ở bên cạnh một mực quan sát ánh mắt của Vương Thu Vũ. Nếu trên mặt cô lộ ra một tia ghét bỏ nào thì Nhạc Thính Phong cũng sẽ không giới thiệu cô cho Trần Phong nữa.

Nhưng trên gương mặt Vương Thu Vũ không hề lộ ra một chút ác ý nào. Điều này khiến Nhạc Thính Phong yên tâm. Vậy là được rồi! Kế tiếp, bọn họ chỉ cần cố gắng tác hợp là được.

Thật ra cậu đã sớm tới đây rồi, nhưng từ bên kia đường, cậu thấy Trần Phong và Vương Thu Vũ đang nói chuyện khá vui vẻ nên cậu cố ý nán lại một chút.

Đợi đến khi không khí xuất hiện chút bất thường thì cậu mới xuất hiện.

Thanh Ti và Nhạc Thính Phong vô cùng ăn ý ngồi xuống ghế sau, Vương Thu Vũchỉ có thể ngồi ở ghế phụ cạnh người lái.

Thanh Ti nói với Trần Phong: “Chú Trần Phong, chúng ta đưa cô giáo Tiểu Vương về nhà trước nha...”

....

...