...
Lộ Hướng Đông nghe vậy thì trong lòng bối rối, hắn ôm vai bà cụ, an ủi bà, cũng là an ủi chính mình: “Mẹ, không sao đâu, không sao, ba con nhất định sẽ không có việc gì cả, sẽ không sao...”
Tuy rằng bình thường ông cụ đối với hắn ta vô cùng hung dữ, hắn ta đã từng này tuổi rồi mà ông còn muốn quản lý hắn rất chặt, cả ngày cứ động một tí là động tay động chân đánh hắn.
Nhưng mà, khi hình dung ra cảnh ông cụ không còn trên cõi đời này nữa, Lộ Hướng Đông lại cảm thấy sợ hãi.
Hắn hỏi bà cụ: “Mẹ, Dư Viễn Phàm đã nói gì đó, liệu... Liệu có phải nó khiến ba tức giận chăng...”
Bà cụ hiện giờ căn bản không có tâm tư suy nghĩ gì khác, bà lắc đầu, bà không biết, cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó, bà chỉ cầu mong người bạn già của mình có thể được bình an.
Thư ký chỉ có thể hỏi cô giúp việc: “Cô có nghe thấy Dư Viễn Phàm nói gì không?”
“Tôi không biết, lúc ấy chúng tôi không ở đó.”
Bọn họ đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi tới hơn 2 giờ, đèn mới tắt, bác sĩ cùng y tá lần lượt đi ra ngoài.
Lộ Hướng Đông đỡ bà cụ vội tiến lên hỏi: “Bác sĩ, tình huống của ba tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: “Hiện giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng ông ấy vẫn vô cùng không ổn, vẫn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cứ theo dõi xem ông ấy có vượt qua được ba ngày của giai đoạn nguy hiểm này không đã.”
Lộ Hướng Đông và bà cụ hụt hơi, trái tim trong ngực như bị treo giữa không trung.
Hắn hỏi: “Bác sĩ, sao lần này ba tôi lại phát bệnh nhanh như vậy chứ?”
“Tình huống cụ thể thể nào, chúng tôi còn cần kiểm tra thêm một bước nữa. Với tình hình trước mắt mà đánh giá thì tố chất thân thể của bệnh nhân rất tốt, trái tim cũng chưa từng trải qua phẫu thuật, tuy rằng có chút phồng rộp nhưng điều này không quá nghiêm trọng. Về nguyên nhân cái gì khiến tim người bệnh đột nhiên đập nhanh hơn thì chúng ta cần xét nghiệm rồi mới biết được.”
Lộ Hướng Đông cẩn thận dò hỏi: “Liệu... Có phải bị tức giận công tâm không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Chuyện này... dường như là không có khả năng...”
Bà cụ rốt cuộc cũng thở ra một hơi, nói: “Không phải, ba con cũng không phải là rất tức giận, ông chỉ là rất thất vọng mà thôi...
Hai người bọn họ đều không quan tâm đến lời nói của một đứa trẻ cho lắm.
“Vậy thì do nguyên nhân gì vậy?”
Bác sĩ nói: “Hiện tại không loại trừ nguyên nhân người bệnh uống nhầm thuốc, hoặc ăn nhầm cái gì đó có thể khiến cho máu chảy nhanh hơn, vượt khỏi khả năng tuần hoàn của tim. Tốt nhất là cứ chờ có kết quả kiểm tra rồi nói sau.”
Lộ Hướng Đông run rẩy một chút, chuyện này làm sao có thể chứ? Nhà bọn họ làm sao có loại đồ vật như vậy được?
Suy nghĩ thoáng qua, hắn vội vàng nói lời cảm tạ: “Cảm ơn bác sĩ, giờ chúng tôi có thể gặp ba tôi không ạ?”
“Được, nhưng không thể gặp quá lâu được đâu.”
Sau khi bác sĩ rời đi, ông cụ được chuyển sang phòng điều trị, bà cụ thấy bạn già của mình đang nằm hôn mê bất tỉnh, bà không nhịn được nữa, nước mắt lại chảy dài xuống tiếp.
Bọn họ cũng không nói chính xác được xem ông cụ phải nằm trong phòng theo dõi trong bao lâu.
Sau khi đi ra, Lộ Hướng Đông an ủi bà cụ một phen, đến lúc này mới bắt đầu hỏi thăm tình huống của Dư Viễn Phàm lúc nãy.
“Mẹ, mẹ kể cho con nghe đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy bạn già của mình ít nhất là trước mắt không còn trong cơn nguy kịch, sắc mặt của bà cụ cũng hơi trấn định lên một chút, chậm rãi kể lại cho Lộ Hướng Đông nghe tình huống hôm nay của Dư Viễn Phàm, không thêm thắt bất cứ điều gì mà kể cho Lộ Hướng Đông.
“Hôm nay thằng bé tới đây là vì muốn được bước vào nhà họ Lộ. Nhưng thằng bé lại rất cực đoan, trong suy nghĩ cũng vô cùng vặn vẹo. Ta và ba con cảm thấy nó không phù hợp nên mới không đồng ý. Chúng ta vốn đang thương lượng rằng đợi sau khi con về sẽ thương nghị với con, tuy rằng vẫn không thể cho thằng bé bước vào nhà họ Lộ nhưng mà vẫn có thể tìm cho nó một nơi để đi, không ngờ rằng...
...