...
Nếu còn ông cụ ở đây trấn giữ thì vẫn còn nói được, nhưng nhỡ đâu ông cụ không còn nữa thì có lẽ không được bao lâu, hắn sẽ để hai mẹ con bọn họ bước vào nhà họ Lộ.
Nhưng mà hiện tại… Lộ Hướng Đông không xác định lắm, hai ngày trước hắn đã cho thư ký cử người đi… Đi theo dõi Dư Mộng Nhân thật kỹ, hắn hy vọng… Sẽ không xảy ra chuyện gì khiến hắn phải thất vọng…
“Chuyện này, ba sẽ điều tra rõ ràng… Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ba sẽ không tuỳ tiện quyết định chuyện gì.”
Lộ Tu Triệt hung hăng trừng Lộ Hướng Đông: “Ông có quyết định gì hay không cũng không liên quan. Hôm nay tôi nói cho ông biết quyết định của tôi luôn này, hai mẹ con Dư Mộng Nhân, Dư Viễn Phàm kia, tốt nhất đừng để tôi điều tra ra chuyện gì. Nếu hai người bọn họ có liên quan tới chuyện ông nội đột nhiên phát bệnh này, ông cứ chờ mà xem, xem tôi xử lý bọn họ thế nào…”
“Tiểu Triệt, mày đừng có làm bậy, Tiểu Triệt…”
“Còn nữa, nếu ông thực sự dám để bọn họ bước vào nhà họ Lộ, cứ thử đi, tôi sẽ khiến bọn họ có mạng vào nhưng không còn mạng ra.”
“Tiểu Triệt, Tiểu Triệt…”
Lộ Hướng Đông ở đằng sau kêu, nhưng Lộ Tu Triệt đã đi xa, hắn ta chỉ có thể thở dài…
Trận bệnh này của ông cụ đến vừa bất ngờ vừa kỳ lạ, trong lòng hắn cũng vô cùng hoài nghi, nhưng mà lại không có bằng chứng, hơn nữa, hắn cũng không tình nguyện đi nghi ngờ chính con trai mình.
Lộ Tu Triệt quay về bên người bà cụ: “Bà nội, bà ăn cơm chưa ạ?”
Bà Lộ nói: “Bà không đói bụng, con mau về đi, chiều con còn phải đi học đó.”
Lộ Tu Triệt liền quay sang ngồi bên cạnh bà: “Bà không về, con cũng không về, bà chịu đói, con cũng sẽ chịu cùng bà.”
Bà Lộ sờ sờ đầu cậu: “Thằng bé này, bà nội không đói đâu, con còn nhỏ, ông nội con giờ tạm thời không có việc gì đâu, con mau trở về đi, nghe lời bà nội đi.”
“Bà không về thì con sẽ một mực ở đây cùng với bà.”
“Con…”
Không bao lâu sau, bụng Lộ Tu Triệt vang lên tiếng kêu ùng ục vì đói. Bà Lộ rốt cuộc vẫn đau lòng cháu trai mình nên đành phải về nhà trước cùng cậu.
Lộ Hướng Đông thấy Lộ Tu Triệt khuyên nhủ đưa bà Lộ về ăn cơm, cuối cùng cũng thở ra một hơi. Hắn rất sợ, sợ rằng ông cụ còn chưa tỉnh lại mà bà cụ đã ngã xuống.
Thư ký mua cơm từ bên ngoài về: “Ông chủ, tôi mua cơm về rồi, ngài dùng một chút đi.”
“Haizzz… Cứ để đó đi, tôi không ăn nổi.”
Hiện giờ trong lòng Lộ Hướng Đông rất lo lắng, không ăn nổi cái gì cả.
Hắn hy vọng nhanh chóng có kết quả xét nghiệm, hy vọng rằng… Lần phát bệnh này của ông cụ không phải do người nào đó cố ý gây nên… Ngàn vạn lần đừng là thứ mà hắn ta sợ…
…
Dư Viễn Phàm về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy mùi cơm, cậu vô cùng kinh ngạc, hôm nay đúng là lạ lùng nhé.
Dư Mộng Nhân bưng một đĩa chân gà nóng hổi ra, cười nói với Dư Viễn Phàm: “Đi ổn cả chứ?”
Dư Viễn Phàm không đáp: “Sao mẹ biết?”
“Sao mẹ không biết chứ, con cho rằng con và mẹ không hiểu nhau sao?”
Dư Viễn Phàm không nói gì, đặt cặp sách xuống, thấy trên bàn bày đầy một bàn đồ ăn, rất có cảm giác… Chúc mừng…
Dư Mộng Nhân cười nói: “Rồi sao, con thành công chứ?”
Dư Viễn Phàm sửng sốt: “Mẹ cố ý ư?”
“Cái gì mà cố ý với không cố ý chứ, chúng ta là mẹ con, cần gì tính toán rõ ràng vậy? Đói bụng rồi phải không, mau tới đây ăn cơm.” Dư Mộng Nhân thân thiết quan tâm Dư Viễn Phàm.
Dư Viễn Phàm lạnh lùng nhìn cô ta: “Bà muốn mượn tay tôi để diệt trừ ông cụ Lộ.”
Dư Mộng Nhân đưa đôi đũa tới trước mặt cậu ta: “Đương nhiên là không phải, vốn dĩ là mẹ phải tự mình động thủ kìa, không ngờ là động tác của con lại nhanh hơn, nhưng mà như thế cũng tốt, con ra tay thì ngược lại sẽ không ai hoài nghi rồi.”
...