...
Tiểu Ái vội đi lấy hộp thuốc, “Dù là vết thương nhỏ, nhưng cháu xem nhiều vết thế này, có thể không đau sao. Nếu để mẹ cháu nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng đến phát khóc. Trại huấn luyện mùa đông đó sao lại tàn ác như vậy, vẫn còn là trẻ con mà...”
Tiểu Ái nói mà vành mắt đỏ hoe, bàn tay của Nhạc Thính Phong hiện giờ không hề giống tay của đứa trẻ mười mấy tuổi. Tiểu Ái vẫn còn nhớ trước khi Nhạc Thính Phong đi tham gia, tay của cậu vừa mịn vừa trắng vừa dài, giống như bàn tay đánh đàn dương cầm, rất đẹp. Nhưng hiện giờ lại đầy vết thương, sưng đỏ nhìn rất đáng sợ, có nhiều chỗ còn bị viêm.
Nhạc Thính Phong vội an ủi Tiểu Ái: “Dì Tiểu Ái, cháu thật sự không đau, những vết thương này đều không nghiêm trọng. Những người khác còn bị thương nghiêm trọng hơn cháu nhiều.”
Chỉ có người trong nhà mới quan tâm cậu đau hay không đau, đói hay không đói, lạnh hay không lạnh. Trở về nhà, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân có thể sống lại rồi.
Du Dực ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng rồi nhìn bằng nửa con mắt, đi đến chỗ như vậy sao có thể không bị thương.
“Một người đàn ông, bị thương một chút thì đáng gì? Nếu không sao có thể trưởng thành?”
Tiểu Ái định mắng anh, Nhạc Thính Phong vội nói: “Chú Du nói đúng, con trai phải mạnh mẽ, muốn trưởng thành thì bị thương là chuyện đương nhiên.”
Tiểu Ái đau lòng nói: “Nhưng mà… cháu vẫn còn nhỏ quá!”
“Cháu không còn nhỏ nữa, lần đi đấu sau cùng này cháu đạt hạng nhất. Tuổi tác chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá một con người.” Lúc Nhạc Thính Phong nói những lời này, hàm dưới hơi giương cao, tràn đầy sức sống và sự tự hào của người trẻ tuổi.
Tiểu Ái vừa nghe liền kinh ngạc nói: “Thật sao, ba mẹ, Thính Phong nhà chúng ta thật lợi hại.”
Du Dực hừ một tiếng, năm đó anh cũng hạng nhất.
Anh xụ mặt nói: “Chỉ là đạt hạng nhất trong trại huấn luyện mà tự hào rồi sao?”
Tiểu tử này mới có chút thành tích mà đã bắt đầu khoe khoang, nhớ năm đó anh vô cùng ngầu mà cũng chẳng khoe khoang với vợ.
Dĩ nhiên hiện giờ anh vẫn còn rất ngầu.
Nhạc Thính Phong sợ bây giờ lại chọc giận Du Dực, vội nói: “Chú nói rất đúng, hiện giờ dĩ nhiên không dám khoe khoang, cháu vẫn còn kém chú nhiều lắm, sau này cháu sẽ tiếp tục nỗ lực.”
Nhạc Thính Phong đang lấy lòng Du Dực, đang xoa dịu anh. Nếu không ngày tháng sau này sẽ không yên ổn.
Tiểu Ái xoay đầu trừng mắt nhìn Du Dực, nói ít vài câu đi, tức giận trẻ con làm gì.
Vừa may lúc đó Thanh Ti thức dậy, Tiểu Ái bảo Du Dực: “Anh đi xem Thanh Ti xem, dẫn nó xuống ăn sáng.”
Du Dực có thể nói gì.
Lúc chải đầu cho Thanh Ti, Du Dực nói với cô bé: “Thanh Ti, sau này con phải ngủ ở phòng mình có biết không? Thính Phong tuy là anh trai con, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, không tốt lắm.”
Thanh Ti gật đầu: “Dạ, ba, con biết rồi, tối qua anh trở về, con và anh nói chuyện nên ngủ quên luôn. Anh Thính Phong cũng nói với con hai ba lần rồi, con sẽ ghi nhớ.”
Du Dực vừa nghe liền thấy có chút hài lòng, tiểu tử Nhạc Thính Phong này xem như thức thời. biết bản thân bây giờ đã trưởng thành rồi. Du Dực buộc tóc cho Thanh Ti rồi nói: “Đúng vậy, phải trở về phòng của mình để ngủ, dù sao con cũng là con gái lớn rồi, không còn giống như trước nữa. Trong nhà như vậy, sau này ra ngoài càng phải như vậy.”
Du Dực nghĩ đến con gái mình xinh đẹp như vậy, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu tiểu tử thối có tâm địa xấu xa muốn gây sự chú ý với cô bé, anh vô cùng lo lắng.
Tiểu tử Du Trạm cũng không làm anh nhọc lòng như vậy.
...