...
Mã Siêu sợ Du Dực sẽ lại tiếp tục nói ra những việc không nên nói, hắn ta buộc phải nén giận: “Được… anh muốn nói chuyện đúng không, vậy anh đóng cửa lại, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lúc này Mã Siêu có chút hối hận về hành động lỗ mãng của mình. Hắn không hề điều tra kĩ gia cảnh của Du Dực đã kết luận anh là một gã nghèo, gia đình bình thường.
Kết quả, làm ầm ĩ ra việc thế này. Cảnh hắn ta và thư kí trong phòng làm việc bị nhiều người nhìn thấy như thế, có lẽ rất nhanh sẽ truyền đến tai vợ của hắn.
Du Dực dang hai tay ra: “Vậy là đúng rồi, đồng ý nói chuyện đàng hoàng với chúng tôi sớm một chút, nếu không tôi cũng không đến nỗi phải nói ra chút chuyện không hay của anh, đúng không?”
Anh nghiêng người nói với Lộ Hướng Đông: “Đóng cửa.”
Lộ Hướng Đông nhanh chóng đi ra, cười nói với đám người đang đứng bên ngoài: “Những ai có hứng thú có thể chuẩn bị qua Lộ Thị của chúng tôi phỏng vấn rồi.”
Mã Siêu tức giận đến sắp nổ tung, mấy người này đến đây chỉ để dằn vặt hắn đúng không, không chỉ muốn dằn vặt hắn, mà còn muốn làm hỏng cả chuyện của hắn.
Nếu không phải vì quần đang tụt, thắt lưng vẫn chưa thắt lên thì Mã Siêu thực sự có dự định xông lên đánh nhau một trận với Du Dực.
Ép người quá đáng, chạy đến công ty hắn lại còn trực tiếp cưỡi lên đỉnh đầu hắn.
Mã Siêu cắn răng cắn lợi tức giận nói: “Các người rốt cuộc muốn nói gì?”
Thầy hiệu trưởng thiện chí nói: “Việc này, Mã tiên sinh, chúng tôi không có ý đến đây để quấy rầy anh. Chúng ta không phải đã hẹn sẽ gặp nhau ở trưởng để nói chuyện đàng hoàng hay sao? Du tiên sinh và Lộ tiên sinh đều đã đến trước rồi, chờ không thấy anh đến nên chúng tôi chỉ biết đến đây tìm anh thôi.”
Mã Siêu tức giận nói: “Sao ông biết tôi ở đâu?”
Thầy hiệu trưởng quay đầu nhìn Du Dực một cái: “Việc này…”
Lộ Hướng Đông giải thích: “Đến vợ bé của anh ở đâu Du tiên sinh còn biết, sao có thể không biết anh ở đâu chứ?”
Mã Siêu…
Hắn ta… thật sự muốn giết người!
Du Dực nghiêm mặt lại, không lòng vòng với Mã Siêu nữa: “Mã tiên sinh bình tĩnh, nếu chúng tôi đã đến đây rồi, vậy thì lần này nhất định phải giải quyết cho xong sự việc. Không phải anh gọi điện cho thầy hiệu trưởng nói nếu không xử lý cháu trai tôi thì sẽ gọi điện cho báo chí và đài truyền hình, phơi bày sự việc này hay sao? Được, tôi không ngăn cản anh, cứ làm đi.”
Nghe câu nói này xong tất cả đều sốc, không ngăn cản sao?
Mã Siêu do dự: “Anh… anh chắc chứ?”
Thầy hiệu trưởng sốt ruột, ông ta hi vọng Du Dực đến đây chính là muốn để anh có thể ngăn cản Mã Siêu mà, chứ không phải để anh không quản.
Du Dực thong dong nói: “Nhưng mà… tôi vẫn phải nói trước với Mã tiên sinh, anh phơi bày một việc, tôi sẽ phơi bày mười việc của anh.”
Trong lòng Mã Siêu hồi hộp: “Anh muốn phơi bày chuyện gì của tôi?”
Khóe môi Du Dực cong lên: “Anh che giấu cái gì tôi phơi bày ra cái đó, lần này, sẽ không chỉ đơn giản là việc anh nuôi vợ bé đâu.”
Trong đầu Mã Siêu rất nhiều sự việc bỗng chốc chạy qua tán loạn.
“Anh đừng có mà dọa tôi. Tôi có thể giấu được việc gì chứ. Không sai, tôi đích thực là đang nuôi hai người phụ nữ. Vậy thì sao, phạm pháp à?”
Du Dực thản nhiên nhìn hắn ta: “Việc này anh không hề phạm pháp, nhưng việc mà anh phạm pháp, thật sự cần tôi nhắc từng việc một không?”
Trong lòng Mã Siêu thấp thỏm không yên, “Anh nói láo… tôi làm ăn nghiêm túc, phạm pháp cái gì?”
Du Dực nhìn hắn ta giống như đang nhìn đống rác: “Trong nước giải khát của xưởng thực phẩm công ty anh có chứa một lượng lớn chất nguyên liệu công nghiệp, người sử dụng dùng quá lượng sẽ dẫn tới ung thư. Việc này anh rõ ràng biết nhưng vì mưu cầu món lãi kếch xù, anh vẫn để cho bọn họ sử dụng nguyên liệu công nghiệp hóa chất để pha chế. Việc đó có phạm pháp không?”
...