...
Vì thế nên cô ta cũng xác định rõ ràng, không cần tự chuốc lấy phiền toái vào người. Lúc này bà Du và chồng cô ta đều vô cùng giận dữ những cả hai đều cố gắng nhẫn nhịn.
Bà Du cười nói: "Như Sương, nhà ta cùng với nhà họ Hạ nói sao đi nữa thì cũng là thông gia mà, bọn họ từ xa đến Hải Thành, nhà họ Du chúng ta nhất định phải tiếp đãi đàng hoàng rồi. Con nói với ông bà Hạ, nhà chúng ta có ít đặc sản quê nhà để tẩy trần cho họ, vừa hay, ngày mai là Tết Trung thu - tết đoàn viên, hai nhà chúng ta nên cùng gặp mặt vui vẻ một chút. Bất luận thế nào, người ta đến Hải Thành, chúng ta là chủ nhà cũng phải đàng hoàng một chút chứ phải không?"
Hạ Như Sương mỉa mai nói: "Thông gia? Đừng ảo tưởng nữa, các vị với nhà họ Hạ nào có cái gì gọi là thông gia. Không thử nhìn lại xem nhà họ Du các người là loại đức hạnh nào mà còn đòi làm thông gia với nhà họ Hạ, không thấy xấu hổ mất mặt hay sao?"
Hạ Như Sương châm chọc khiến sắc mặt mẹ con bà Du càng lúc càng xấu. Vừa rồi bọn đột nhiên thay đổi thái độ đối xử với Hạ Như Sương, còn không phải do bọn họ thấy việc ông bà Hạ tới đây sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Giả như, nhà họ Hạ gây áp lực, thì ông Du thể nào cũng phải đem quyền lợi bao lâu nay nhả ra. Mà chỉ cần nhà họ Hạ đồng ý, thì nhà họ Du bọn họ chẳng những có thể lấy lại được vinh quang khi xưa, thậm chí còn vươn lên cao hơn một tầng.
Hai mẹ con bà Du đã thống nhất ý kiến, nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này mà ôm chặt lấy chân nhà họ Hạ. Bọn họ cũng đã đoán trước rằng Hạ Như Sương sẽ không dễ dàng cho họ vẻ mặt tử tế, nên sắc mặt hai người tuy có đôi chút khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Da mặt bọn họ so với người bình thường đúng là dày hơn rất nhiều.
Bà Du nói: "Như Sương à, chúng ta biết con có ý kiến với chúng ta, chỉ là, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Chúng ta có điều không phải nhưng con cũng không hoàn toàn đúng mà, phải không? Nhà họ Du chúng ta khéo bảo ban nhau, thì sau này mọi chuyện mới yên ấm được."
"Đúng vậy. Vợ à, để anh giải thích, lúc trước là anh không đúng, anh không nên đánh em, anh chỉ là… giận quá mất khôn. Em tha thứ cho anh đi, hay anh để em đánh lại, được không?"
Hạ Như Sương nhìn gương mặt chồng mình mà thấy buồn nôn, trên đời này sao lại tồn tại loại đàn ông hạ lưu vô sỉ đến như thế này. Anh ta so với em trai mình kém đến vạn dặm. Du Dực có thể từ trong cái nhà này mà trưởng thành, hơn nữa còn thành công đột biến khác hẳn với loại đức hạnh của cả nhà bọn họ, quả thực là kỳ tích. Nghĩ tới Du Dực, trong đầu Hạ Như Sương đột nhiên loé lên tia sáng.
Đúng vậy, sao cô ta có thể quên nhanh thế chứ. Đám người nhà họ Hạ không để ý tới cô ta, nhưng... Nhiếp Thu Sinh thì khác, nó là người bọn họ yêu quý, là bảo bối bé bỏng của họ. Nhiếp Thu Sinh gả cho Du Dực, cũng chính là trở thành con dâu nhà họ Du.
Hạ Như Sương liếc mắt nhìn đôi mẹ con vô sỉ nhà họ Du, trong lòng hiện lên một loại khoái cảm vặn vẹo. Nhiếp Thu Sính dù lại được thương yêu, những cũng sẽ trở thành con dâu nhà họ Du như cô ta thôi, cũng sẽ sớm phải đối mặt với mấy kẻ đáng ghê tởm của nhà họ Du.
Thế nhưng rất nhanh, Hạ Như Sương lại nghĩ tới Du Dực, một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, yêu vợ thương con, gần như có thể nói là hoàn mỹ. Du Dực tuy là người nhà họ Du, nhưng cũng chỉ gắn với nhau ở cái họ, chứ anh ta với cái nhà này gần như đã cắt đứt quan hệ rồi.
Nỗi khoái cảm trong lòng Hạ Như Sương bị tách rời, bởi cô ta biết mình so với Nhiếp Thu Sinh hơn kém nhau cái gì, cô ta vĩnh viễn thua kém Nhiếp Thu Sính, bởi cho dù nó không nhận ra mình là con gái nhà họ Hạ thì nó vẫn có một ông chồng tốt, tốt đến mức khiến người ta ghen tỵ đến phát điên.
Hạ Như Sương vừa động tâm tư, thái độ cũng liền thay đổi, cô ta cười nói: "Mấy người nói rất đúng, đúng thật là thông gia, thế nên… cần tụ họp đông đủ mới phải."
...