Chương 300: Đứng lại, tôi để các người đi sao?


...

Giọt nước mắt của cô bé giống như rơi vào lòng cậu, khiến cậu cảm thấy lòng mình bỏng rát. Chỉ nghe cậu bé lạnh lùng kia, đột nhiên cất tiếng: “Đứng lại, tôi để các người đi sao?”

Hai kẻ buôn người đang lôi kéo Thanh Ti, liếc nhìn nhau một cái. Đang làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu lại giả bộ không nghe thấy, cứ cố tình rời đi sẽ càng khiến người ta nghi ngờ. Bọn họ đành phải đứng lại, xoay người khinh bỉ nhìn cậu bé kia, nói: “Cậu chủ nhỏ có chuyện gì sao? Thật ngượng quá, không dạy dỗ được con bé nên khiến cậu khó chịu.”

Cậu bé từ từ bước tới: “Không dạy dỗ được à, dù sao, nó căn bản cũng không phải con của các người.”

Đôi mắt của Thanh Ti vốn đang thương tâm không dứt, nghe được lời nọ của cậu bé liền vụt sáng, ngẩng đầu nhìn cậu bé. Con ngươi bị nước mắt thấm ướt, sáng đến kinh người, trong suốt như nhìn thấy đáy, giống như đây là thứ sạch sẽ nhất trên đời khiến cậu bé nhìn thấy mà trong lòng cũng ngứa ngáy, lại nhớ đến chú mèo con mà cậu gặp ở nhà cô hồi Tết, khiến cậu muốn đưa tay xoa một chút.

Hai ả mẹ mìn kia lập tức luống cuống, nhưng dù sao hai ả cũng đã diễn suốt một đường rồi, làm sao có thể lộ mặt ở đây chứ. Bọn họ chỉ đành bày ra bộ dạng đáng thương bất lực, cầu xin nói: “Cậu chủ nhỏ à, cậu nói thế là có ý gì? Con bé sao có thể không phải là con tôi chứ. Cậu muốn đùa cũng không nên đùa như vậy, bằng không nếu khiến mọi người hiểu lầm thì biết làm sao? Nhà của cậu hẳn là nhà giàu có, sản nghiệp lớn, vài lời vui đùa với cậu thì không quan trọng gì nhưng đối với dân đen như chúng tôi mà nói thì đồng nghĩa với việc phải ăn cơm tù đó.”

Cậu bé khinh thường cười nhạo một tiếng, đánh giá hai người bọn họ: “Tôi thấy quần áo trên người hai người xem ra là hàng vỉa hè giá hơn 10 đồng nhỉ, nói thế thì hẳn là trong nhà cũng không có tiền phải không?”

Hai người gật đầu: “Chúng tôi... Chúng tôi thật sự là không có tiền, nếu không làm gì đến mức con mình thích đồ chơi mà không bỏ ra mua được cho nó chứ.”

Nói xong còn vờ tội nghiệp lấy tay áo chấm chấm hốc mắt.

Cậu bé chỉ cảm thấy hai người này thật ngu xuẩn, cậu nói: “Vậy thì đúng rồi, nhìn quần áo cô bé này xem, từ đầu đến chân, thêm giày nữa phải chừng một năm thu nhập của nhà các người. Thử nhìn kẹp tóc nhỏ trên đầu cô bé xem, đều là ngọc trai mà còn là loại ngọc trai tự nhiên. Một cô bé yêu kiều dùng tiền để chăm sóc ra thế này, nhà các bà làm sao nuôi nổi?”

“Muốn nói dối cũng không nói ra hồn, các người đến trung tâm này bắt cóc trẻ con thì tốt xấu gì cũng nên mặc quần áo tử tế một chút, nếu không, cũng không lừa gạt nổi người khác đâu.”

Hai người bọn họ nhất thời luống cuống, mọi người xung quanh đều đã dừng lại, có người muốn ra tay giúp đỡ nữa. Bọn họ vội vàng nói: “Cái này... Cái này... Quần áo trên người nó, còn có kẹp tóc trên đầu đều là do người có tiền tốt bụng tặng cho, cái này... Đều là do con gái nhà người ta không cần nữa nên mới cho con bé nhà chúng tôi... Cậu đừng vu oan cho chúng tôi, cho dù cậu còn nhỏ tuổi nhưng cũng không thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy được.”

Cậu bé khinh thường nói: “Cho dù quần áo là người khác cho các bà, nhưng diện mạo này hẳn cũng không phải do người khác cho đúng không. Tôi thấy bộ dạng hai bà xấu thế kia, cho dù hai bà có muốn thay đổi gien di truyền cho gia tộc thì ít nhất cũng phải mất ba đời mới có thể sinh ra cô bé xinh đẹp thế này được.”

Cậu bé này tuy tuổi không lớn nhưng nói chuyện lại vô cùng ác độc, từng câu từng chữ đến giờ phút này đều đâm vào khuyết điểm của người khác. Ánh mắt của ả phụ nữ trung niên nọ liền lóa lên. Người phụ nữ đang lôi kéo Thanh Ti, hổn hển nói: “Mày đừng nói bậy nữa. Cái thằng nhóc này, có phải mày cố ý làm khó chúng tao không? Mày dựa vào cái gì mà nói nó không phải con gái tao, mày biết làm sao được hả?”

...

...