...
Dư Mộng Nhân vừa nghe, nhưng lại không quan tâm mấy đến Dư Viễn Phàm. Cô ta có ít nhiều lo lắng, hỏi Dư Viễn Phàm: “Con… Lúc bỏ thuốc cho ông già kia không có để lại chứng cứ đấy chứ?”
Dư Viễn Phàm cười lạnh: “Chứng cứ, có thể có chứng cứ gì chứ? Một chút thuốc bột gặp nước là tan ngay, mẹ nghĩ người giúp việc nhà đó giữ lại chén uống nước không rửa sao?”
Nhà của kẻ có tiền có điểm đó là không tốt, cái gì trong nhà cũng kêu người giúp việc làm, người giúp việc này đúng là cực kỳ chịu khó.
Dư Mộng Nhân vừa lòng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng không có biện pháp, dù sao tìm không thấy chứng cứ. Con trai, lần này con đúng là lợi hại. Hôm nay con chịu chút ủy khuất, tuyệt đối sẽ không uổng phí đâu, chúng ta sẽ sớm đạt thành nguyện vọng thôi.”
Dư Viễn Phàm cười lạnh: “Chờ chúng ta bước vào Lộ gia rồi, con trở thành Lộ thiếu gia, Lộ Tu Triệt cũng được, Nhạc Thính Phong cũng được, con muốn cả đám bọn chúng phải quỳ xuống dưới chân con.”
Cậu lại nhớ tới cảm giác vừa mới trải nghiệm ở bãi rác, lửa giận trong lòng có thể thiêu hủy cả lý trí luôn.
Trên người còn chút ít mùi hôi thối, giống như là rửa không sạch được vậy.
Chuột già, chó hoang, còn có các loại giun bọ phảng phất như có thể chui vào da thịt cậu vậy. Cậu lại hung hăng gãi lên hai cánh tay.
Dư Mộng Nhân không để ý đến tâm lý Dư Viễn Phàm có chút không ổn. Cô ta còn đang chìm đắm trong vui sướng rằng mình có thể nhanh chóng bước lên làm Lộ phu nhân, cô ta nói: “Từ sớm mẹ đã tìm người hỏi rồi, lão già tuy rằng hiện giờ vẫn chưa chết ngay, nhưng mà, chuyện còn lại còn chờ vào may rủi. Còn chưa vượt giai đoạn nguy hiểm, tùy thời lúc nào cũng có thể chết. Cho dù là vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, có thể tỉnh lại hay không cũng còn phải xem đã, cho dù là tỉnh… có thể hay không cũng còn phải chờ đó đã…”
Dư Mộng Nhân cao hứng nói: “Tóm lại, lúc này đây, con trai, nhà họ Lộ rất nhanh thôi sẽ là của chúng ta.”
Dư Viễn Phàm tức giận nói: “Con đói bụng mau mau nấu cơm cho con.”
“Được được, con chờ đó, mẹ lập tức nấu cho con.”
Dư Mộng Nhân bây giờ đối với Dư Viễn Phàm là ngoan ngoãn vâng lời, nhanh chóng vào trong bếp nấu cho cậu ăn.
Cô ta tùy ý làm cho Dư Viễn Phàm ăn hai gói mỳ ăn liền, rán hai quả trứng gà sau đó mang ra, Dư Viễn Phàm đói bụng đến không chịu nổi, chẳng quản nhiều chuyện cứ từng miếng từng miếng ăn hết. Cậu hỏi: “Bây giờ lão già kia đã hôn mê bất tỉnh, mẹ chuẩn bị lúc nào đi gặp Lộ Hướng Đông.”
“Không được gấp, hiện giờ hắn chắc chắn một lòng một dạ cố gắng cứu lấy lão già ấy. Lúc này mà đi tìm hắn sẽ không mang lại được bao nhiêu tác dụng, ngược lại sẽ chỉ khiến phiền lòng thôi.”
Dư Mộng Nhân cười nói: “Hơn nữa sau này, Lộ Hướng Đông ở trong nhà nhất định sẽ gặp cảnh khó khăn. Ba hắn gặp chuyện không may, phỏng chừng bà già nhà đó sẽ cảm thấy là con khiến cho lão già đó tức giận khiến phát bệnh, sẽ đem tức giận phát tiết đến trên người Lộ Hướng Đông. Chờ đến khi hắn ở nhà gặp cảnh khốn cùng, mẹ đúng lúc đó xuất hiện an ủi, vậy chẳng phải là làm mà công lớn sao?”
Dư Viễn Phàm gật đầu, mẹ cậu nói thực là đúng.
Dư Mộng Nhân lại nói tiếp: “Sau hai ngày nữa, chờ cho lão gìa kia kết quả là chết hay nửa sống nửa chết, mẹ sẽ tùy cơ mà làm. Chết rồi, mẹ phải tới an ủi. Không chết, mẹ càng muốn đến an ủi. Sau đó con lại tiếp tục cho hắn ta chút tình cảm, để cho hắn cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp. Con nói xem hắn còn không khăng khăng một mức hướng về chúng ta sao?”
Hai mẹ con tính toán thật tốt, cảm giác giống như cả thế giới sớm muộn đều là của bọn họ vậy.
Dư Mộng Nhân nhớ tới Lộ Tu Triệt, nói: “Vài ngày tới con không cần phải đến trường, cũng cố gắng không ra ngoài cửa. Lộ Tu Triệt hiện giờ đang chờ con xuất hiện. Đừng cho nó cơ hội, cứ để nó phát cuồng lên đi tìm đi…”
...