...
"Hừ!”
Lộ Tu Triệt nghiến răng nghiến lợi, không được, cậu không thể tức giận, khó khăn lắm cậu mới đột phá được cửa ải khó khăn nhất để tới đây hôm nay, rốt cuộc có thể chơi cùng với Thanh Ti. Nhạc Thính Phong đang cố ý chọc giận cậu, cậu không thể để cậu ta được như ý.
Lộ Tu Triệt xắn tay áo, bản thiếu gia không thèm tức giận.
Phía trước, Nhạc Thính Phong đã đi khá xa, Lộ Tu Triệt vội vàng đuổi theo, bỗng nhiên có một nam sinh bộ dáng lưu manh đi ra, hỏi cậu: “Cậu em, có phải cậu muốn lấy lòng cô bé kia không, tôi có cách… cam đoan cậu có thể…”
Hắn còn chưa nói xong, Lộ Tu Triệt đã quát lên: “Cút ngay…”
Hỗn đản, còn dám chặn cậu lại, Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đã đi xa mất rồi.
Nam sinh kia vội đuổi theo: “Cậu em, cậu em, tôi thật sự có cách mà…”
Lộ Tu Triệt nói với vệ sĩ: “Giữ anh ta lại cho tôi...”
Vì thế, nam sinh đó bị cản lại, Lộ Tu Triệt rảo bước chạy theo, về phần kẻ kia, cậu không thèm để ý tới. Cái gì chứ, còn muốn dạy cậu cách lấy lòng một cô bé, xì, Lộ đại thiếu gia cậu cần dạy mấy cái này sao?
Nhạc Thính Phong đưa Thanh Ti tới trước mặt ba mẹ cô bé. Cô bé thấy trên bàn đầy các loại bánh ngọt thì hưng phấn hét lên.
Nhiếp Thu Sính cầm lấy một chiếc macaron đưa cho Thanh Ti: “Đây là bánh mà cậu bé Lộ Tu Triệt chuẩn bị cho chúng ta, cậu ấy đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Nói xong, lại đưa cho Nhạc Thính Phong một miếng bánh quy.
Nhạc Thính Phong vốn muốn nhận lấy, nhưng nghe nói đây là của Lộ Tu Triệt chuẩn bị thì nhướng mày, tay cũng hạ xuống: “Dì, con không ăn, con không thích ăn thứ này.”
Cậu nhìn đồ ăn trên bàn, âm thầm cắn răng, Lộ Tu Triệt này đúng là biết lấy lòng người, mấy loại đồ ăn vặt trên bàn kia toàn là thứ có thể lấy lòng các bé gái, chắc chắn là làm riêng cho Thanh Ti ăn rồi.
Quả thực đã coi thường cậu ta, không ngờ tâm cơ của Lộ Tu Triệt lại sâu như thế.
Thanh Ti cầm lên một miếng chocolate, ánh mắt sáng lên: “Oa, ngon quá… bên trong còn có mứt trái cây…”
Nhạc Thính Phong nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô bé khi ăn thì trong lòng bắt đầu không thoải mái.
Cậu nói: “Thanh Ti, em ăn ít đồ ngọt thôi.”
Nhiếp Thu Sính vừa nghe đã vội vàng nói: “Đúng thế, Thính Phong nói đúng, Thanh Ti không nên ăn nhiều đồ ngọt, cẩn thận sâu răng đấy.”
Thanh Ti nhìn chocolate, liếm liếm khóe miệng: “Nhưng em mới chỉ ăn hai miếng mà?”
Nhạc Thính Phong tỏ ra buồn bã: “Vừa rồi em đã ăn kẹo bông rồi mà.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti lập tức ỉu xìu, cô bé cảm thấy hôm nay anh trai hình như toàn đối nghịch với mình, chẳng cho cô bé ăn cái gì.
Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti không vui thì xoa xoa đầu cô bé: “Đừng giận, dì đã nói là em không nên ăn đồ ngọt mà, nhưng em vẫn có thể ăn cái khác, đi… anh đưa em đi ăn cái khác.”
Nói thế, sắc mặt Thanh Ti mới tốt hơn một chút: “Mẹ, chúng con lại đi chơi một lát đây.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Đi đi, chú ý an toàn đó, nghe lời anh, đừng chạy loạn, biết chưa hả?”
“Vâng, con biết rồi.” Sau khi trả qua hai lần bị bắt cóc, Thanh Ti ra ngoài đều rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ chạy loạn.
Hai người vừa xoay người thì Lộ Tu Triệt cũng đuổi tới nơi.
Cậu hỏi: “Muốn đi đâu chơi nữa à?”
Đang ở trước mặt ba mẹ của Thanh Ti nên Nhạc Thính Phong không biểu hiện ra bộ dáng làm khó Lộ Tu Triệt, trả lời cậu: “Đi xem một chút, để Thanh Ti chọn.”
...