...
Hành lang rất tối, Trần Phong sợ Vương Thu Vũ sẽ bị ngã nên để cô đi sau mình, nếu có ngã cũng sẽ ngã vào người anh. Sau một hồi do dự, anh vươn tay ra, “Em… nắm lấy tay anh đi. Hành lang hơi hẹp, lại tối, đèn pin cũng không chiếu được hết mọi chỗ.”
Vương Thu Vũ nhìn bàn tay anh vươn ra ngay trước mắt thì cũng giơ tay ra đặt vào bàn tay ấy, mặt hơi đỏ lên. Trần Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô.
Đây không phải lần đầu anh cầm tay con gái, nhưng tại sao lần này lại có cảm giác khẩn trương như vậy! Tay cô vừa nhỏ vừa mềm mại, nhỏ đến mức anh có thể nắm trọn trong một bàn tay.
Hai người chậm rãi đi xuống cầu thang. Cả khu chung cư đều tối đen, chỉ có một khoảng ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn pin nhỏ. Trần Phong đi vài bước lại quay lại nhìn cô, nhắc cô bước đi cẩn thận.
Đi xuống đến lầu hai, lúc ngang qua cửa nhà cô Tôn thì đèn ở cầu thang lại sáng lên.
Vương Thu Vũ và Trần Phong đứng yên tại chỗ, hai người nhìn nhau một cái rồi vội vã nhìn đi chỗ khác.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh Trần Phong, có điện rồi.”
“Ừ, có điện rồi.”
Trần Phong không chủ động buông tay Vương Thu Vũ ra mà cô cũng không nói gì. Hai người đều đỏ mặt, dường như đã quên luôn chuyện đang nắm tay này rồi.
Vương Thu Vũ khẽ nói: “Hay là chúng ta lên nhà đi?”
Trần Phong đang định trả lời thì dưới lầu lại truyền tới giọng của cô Tôn: “Ai nha, ông nói xem, nửa đêm nửa hôm mà mất điện thì thật bực mình. Đường điện ở khu chúng ta cũ quá rồi, cần phải đổi mới thôi.”
Vương Thu Vũ hoảng hốt, vội vàng rút tay lại.
Trần Phong hơi sửng sốt, trên mặt thoáng hiện vẻ mất mát. Vương Thu Vũ thấy thế thì lập tức hối hận. Vừa rồi cô không nghĩ được nhiều, chỉ cảm thấy nếu để cô Tôn nhìn thấy thì cô ấy nhất định sẽ trêu ghẹo bọn họ, tới lúc đó giải thích cũng rất phiền toái.
Vương Thu Vũ vội vàng giải thích: “Anh Trần Phong, em…”
Vừa mới nói tới đây, cô Tôn đã đi từ dưới lầu lên, thấy bọn họ liền cất tiếng hỏi: “Sao hai đứa lại ở đây thế này?”
Trần Phong cười gượng: “Mất điện nên bọn cháu định xuống xem, vừa lúc đi tới cửa nhà dì thì thấy có điện trở lại.”
Cô Tôn nói: “Cầu dao bị đứt, mạch điện quá cũ rồi.”
“Tiểu Trần, sao hôm nay cháu lại có thời gian tới đây thế?”
“A, vừa lúc cháu đi ngang qua nên thuận tiện mang cho cô Vương ít đồ.”
Sắc mặt Vương Thu Vũ trắng bệch, anh ấy… lại gọi cô là cô Vương rồi.
Trần Phong nói với Vương Thu Vũ: “Anh đưa em lên nhà, anh cũng phải đi rồi.”
Sau khi hai người lên lầu, Trần Phong cũng không ở lại nữa mà rời đi luôn. Vương Thu Vũ ngập ngừng:
“Anh Trần Phong, vừa rồi em không cố ý.”
Trần Phong cười: “Anh biết rồi, em đừng nghĩ nhiều. Đi nghỉ sớm đi, anh về đây.”
Anh đi rất nhanh, Vương Thu Vũ muốn gọi lại cũng không kịp. Cô vô cùng sốt ruột. Chắc chắn Trần Phong đã hiểu lầm rồi. Có lẽ anh nghĩ rằng cô không muốn để mọi người thấy quan hệ của hai người họ.
Phải làm sao đây?
Suốt đêm đó, Vương Thu Vũ trằn trọc không ngủ được, cứ ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh lại, nửa đêm tỉnh không biết bao nhiêu lần.
Sáng hôm sau, lúc tới trường, khí sắc cô cực kỳ kém.
Cô Tôn rất quan tâm tới cô nên trên đường tới trường có hỏi han quan tâm mấy câu: “Tiểu Vương, tối hôm qua lúc mất điện, cô có ra ngoài và gặp được chị Lý ở tầng 5. Chị ấy đang định gọi cháu gái về trong tuần này để giới thiệu cho Tiểu Trần đấy. Cháu phải nắm chặt thời cơ đi.”
...