...
Vương Lỗi gật đầu: “Chuyện này là đương nhiên rồi, đó là em gái con, đương nhiên chúng ta phải cho nó tiền lì xì chứ. Dạo này việc buôn bán của chúng ta tốt như vậy, về sau sẽ càng ngày càng tốt thôi, không cần quá lo lắng về tiền bạc.”
“Vậy chuyện kết hôn của con…”
Con gái lớn sắp kết hôn, nhưng mà hôn sự của con trai mình vẫn không thấy tăm hơi, bà Vương thật sự cảm thấy có lỗi với con trai mình. Lúc trước để con gái lớn có thể đến trường, con trai bà phải bỏ học đi làm công, lấy tiền nuôi em ăn học. Sau này cũng có một mối hôn sự nhưng nhà gái lại chê nhà bọn họ nghèo nên từ chối.
Vương Lỗi cười nói: “Mẹ, con cũng không vội kết hôn. Con vẫn có thể chờ một chút, cố gắng kiếm tiền mua phòng ở…
Trong lòng bà Vương tiếp tục dấy lên hy vọng, bà gật đầu: “Được... Chúng ta cố gắng thêm vài năm, kiếm tiền cho mua phòng ở.”
...
Sau một đêm tuyết lớn, bình minh lên, mở cửa sổ ra, đập vào mắt là một khung cảnh trắng xóa.
Sáng nay Thanh Ti dậy sớm hơn bình thường. Từ chiều qua tuyết đã bắt đầu rơi, trong lòng cô bé vẫn mong mỏi rằng chờ bình minh lên sẽ được nhìn thấy một thế giới tràn ngập tuyết trắng. Trong bốn mùa, Thanh Ti thích mùa đông nhất bởi vì chỉ có mùa đông mới có tuyết. Thanh Ti thấy bầu trời long lanh bên ngoài, vô cùng vui vẻ, đi dép lê nhỏ xinh của mình vào, lật đật chạy đi tìm Nhạc Thính Phong.
“Anh ơi, anh ơi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi. Bên ngoài đẹp lắm.”
Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti còn mặc chiếc váy ngủ màu phấn hồng liền dắt tay cô bé: “Bé ngốc này, hôm nay sao em dậy sớm vậy? Em mặc như vậy mà đi ra ngoài, muốn bị đông lạnh phải không hả?”
Thanh Ti cười khẽ, nhăn nhăn cái mũi nhỏ: “Em đi thay quần áo ngay đây.”
Lần này Thanh Ti mặc quần áo rất nhanh chóng, còn khoác thêm một chiếc áo lông. Mặc xong liền chạy ra nhờ Nhạc Thính Phong kéo khóa hộ. Nhạc Thính Phong còn quay về phòng lấy thêm một chiếc khăn quàng cổ cho cô bé, khăn quàng cổ này là hồi mùa thu dì Tiểu Ái đã đan cho hai người, mỗi người một chiếc khăn lông xù, trông rất đẹp mắt. Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti chơi một lát trong sân chơi thì bị gọi về nhà ăn sáng.
Đây là trận tuyết đầu mùa, tuy rằng tối hôm qua tuyết rơi không ít, nhưng trên mặt đường cũng không hề đóng băng nên bọn trẻ vẫn đi học như bình thường.
Du Dực đưa Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đến trường, Nhạc Thính Phong vào lớp, Lộ Tu Triệt thấy cậu quàng khăn quàng cổ thì cười nói: “Hehe, khăn quàng cổ này đẹp đó, cậu mua ở đâu thế?”
Nhạc Thính Phong ngồi xuống, tâm tình không tồi, đáp lời: “Đây không phải đồ tớ tự mua, là do dì Tiểu Ái đan cho tớ hồi mùa thu.”
Lộ Tu Triệt nhất thời hâm mộ cậu không thôi. Cậu cũng muốn có một cái khăn đẹp thế này nha!
Cậu giả bộ tội nghiệp nói: “Tớ cũng muốn có một cái khăn quá!”
Nhưng Nhạc Thính Phong một chút cũng không dính đòn: “Tự thân vận động đi mua đi.”
“Nhưng mà như cậu nói đó, không mua được...”
Nhạc Thính Phong vặn vặn tay, mỉm cười nói: “Mua len sợi, để mấy cô giúp việc nhà cậu đan cho.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi. Tên nhóc này quả là không phải bạn bè anh em tốt của cậu gì cả. Bạn tốt là phải chia sẻ đồ tốt với nhau chứ. Cậu lại sấn tới: “Vậy... hay là cậu cho tớ mượn quàng vài hôm đi.”
Nhạc Thính Phong nhớ tới chuyện chiếc khăn quàng cổ này của cậu giống với khăn của Thanh Ti. Vậy nếu cậu cho Lộ Tu Triệt mượn thì chẳng phải là... Cậu lắc đầu, không được!!!
Cậu đáp lời: “Không cho mượn!”
Trong lòng Lộ Tu Triệt phun trào, sao mà nhỏ mọn quá đi.
“Không cho mượn thì thôi. Tớ đi tìm dì Tiểu Ái, xin dì đan cho tớ một cái.”
“Không được, dì Tiểu Ái đã mệt lắm rồi, nếu cậu dám gây phiền phức cho dì ấy... tớ sẽ cho cậu một trận!”
...