...
Trong lòng cô cũng rất muốn, nhưng… người ta… chắc gì đã thích cô. Nếu cô quá chủ động thì chẳng những sẽ làm đối phương chán ghét mà ngược lại, mối quan hệ hiện tại cũng chẳng thể duy trì nữa.
Cô Tôn vừa nghe vậy thì đã hiểu Vương Thu Vũ cũng có ý tứ với Trần phong. Trong lòng cô Tôn cũng hiểu, Vương Thu Vũ là cô gái nhút nhát hiền lành, sao có thể chủ động trong chuyện đó chứ. Cô Tôn liền trấn an Vương Thu Vũ:
“Nói bừa, có phải Tiểu Trần không có em gái đâu, nó có tới mấy đứa em họ ấy chứ! Nhưng cô có thấy nó tốt với mấy đứa đó như thế này đâu. Bận trước bận sau, còn sợ bạc đãi cháu nữa ấy. Cháu không biết chứ, mấy tháng trước có một đứa em họ muốn vào ở, ba mẹ Tiểu Trần đều đồng ý cả rồi mà nó không chịu. Cháu nói xem, nó có thể coi cháu là em gái thật sao?”
Vương Thu Vũ không dám nhìn cô Tôn nữa nhưng đang thầm vui trong lòng. Nhớ tới hôm qua khi Trần Phong giúp cô chuyển nhà, giúp cô quét dọn, còn mua trái cây… Sau đó anh còn ở dưới nhà rất lâu, chờ khi cô ngủ mới trở về. Cô vừa vui mừng vừa lo sợ, không biết bản thân có tự mình đa tình hay không?
Khu tập thể đó cách trường học không xe, đi xe đạp chừng 20 phút là tới nơi. Tới trước cổng trường sơ trung, cô Tôn dừng lại nói: “Tiểu Vương, cô nghĩ cháu nên suy nghĩ thật kỹ đi. Nếu cháu ngượng ngùng không dám nói với Tiểu Trần thì để cô giúp cháu.”
Vương Thu Vũ vội xua tay: “Không cần đâu cô Tôn ạ, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.”
“Ai da, mấy đứa trẻ các cháu sao còn bảo thủ thế chứ. Cô nhìn mà cũng thấy sốt ruột…”
Vương Thu Vũ cười thẹn thùng. Nếu Trần Phong cũng thích cô thì cô vẫn mong là sẽ không cần qua miệng một người khác nói ra.
Cô Tôn cười: “Cô biết rồi. Nhưng mà cháu phải nắm chặt đấy nhé!”
Vương Thu Vũ chào cô Tôn rồi đạp xe qua bên kia đường.
Tuy tối hôm qua ngủ không ngon nhưng lúc này tinh thần Vương Thu Vũ lại rất phấn chấn. Những ý nghĩ mơ hồ bị đè nén trong lòng không ngừng xuất hiện.
Lúc tan học, Thanh Ti quan tâm hỏi han riêng cô giáo Tiểu Vương của mình, dò hỏi tối qua cô chuyển nhà thế nào rồi, chú Trần Phong có lười biếng chút nào không, đêm qua cô ngủ có ngon không?
Vương Thu Vũ kể hết cho Thanh Ti nghe, ngoại trừ việc Trần Phong đứng chờ ở dưới nhà đêm qua.
Cô cảm thấy chuyện này… tốt nhất không nên nói với trẻ con.
Thanh Ti nghe cô giáo Tiểu Vương kể như vậy thì cực kỳ hài lòng. Chú Trần Phong làm rất tốt, đưa người ta về còn biết giúp dọn dẹp nhà cửa.
“Cô Tiểu Vương, anh Thính Phong nhờ con nói với cô rằng cô vẫn phải cẩn thận, không được lơ là.”
“Ừ, cô biết rồi. Con yên tâm, cô sẽ cẩn thận.”
Do dự một chút, Vương Thu Vũ lại ngập ngừng hỏi: “À… Thanh Ti, hôm nay chú Trần Phong có tới đón con không?”
Nhìn gương mặt đỏ lên của cô Tiểu Vương, Thanh Ti khẽ cười trộm rồi đáp: “Dạ không ạ, hôm nay hình như chú ấy có việc bận.”
Vương Thu Vũ cảm thấy hơi mất mát, còn tưởng hôm nay sẽ được gặp anh ấy chứ!
“Thế à… Ừ, công việc là quan trọng nhất.”
Thanh Ti ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Cô Tiểu Vương, có phải cô… muốn gặp chú Trần Phong không ạ? Cô muốn gặp chú ấy thì để con gọi điện thoại bảo chú ấy tới gặp cô nhé!”
...