...
Lúc thảo luận câu hỏi với bàn trước và bàn sau, nói chuyện với nhau, cũng rất tự tại, giống như kiểu chung sống của người bình thường với nhau vậy, không có ai dùng cái nhìn phiến diện để nhìn cậu cả.
Lộ Tu Triệt quả là rất thích lớp học này, sau khi kết thúc, cậu chào tạm biệt mấy bạn học mới quen, rồi bước sang con đường đối diện lên xe.
Tài xế hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tôi đã hẹn Nhạc Thính Phong chiều nay đi xem phim, đi thôi, đến rạp chiếu phim.”
Tài xế gật đầu: “Vâng, nhưng, thiếu gia... tiên sinh... ”
Lộ Tu Triệt xoa xoa cái đầu đang hơi nhức, suốt cả buổi chiều tập trung học, trong mắt đều là các con số, não cũng cảm thấy sắp nở ra rồi.
Cậu cười cười: “Các người cảm thấy ông ấy bây giờ còn ở nhà đợi tôi sao?”
Vệ sĩ và tài xế nhất thời không nói gì, đúng vậy, tiên sinh sao có thể còn ở nhà đợi thiếu gia chứ, sáng nay đã ra ngoài từ sớm, trưa không về nhà, rõ ràng không muốn gặp ngài ấy, tiên sinh sao có thể còn đợi ở nhà đến chiều chứ?
Đúng là họ đoán không sai, buổi chiều chưa đến 2 giờ, Lộ Hướng Đông đã ra khỏi nhà, đến giờ vẫn chưa về, lần này đi, chắc lại rất nhiều ngày cũng không về đâu.
...
Du Dực đưa Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đến rạp chiếu phim tụ hợp với Lộ Tu Triệt.
“Ba đứa các con xem phim xong, nếu ba còn chưa đến, các con không được chạy lung tung, đợi ba đến biết không.”
Thanh Ti gật đầu: “Yên tâm đi ba, bọn con đâu phải kiểu con nít hay chạy lung tung chứ.”
Du Dực xoa xoa đầu cô bé, “Ba yên tâm về con nhất.”
Lộ Tu Triệt nhìn Du Dực nói: “Chú, hai chúng con sẽ chăm sóc Thanh Ti thật tốt.”
Du Dực cười cười, “Vậy được, con gái chú nhờ hai đứa chăm sóc nhé.”
Trước khi đi, anh còn mua cả bắp rang và nước cho ba đứa.
Sau khi đưa bọn trẻ vào rạp chiếu, anh mới rời đi, vốn dĩ Nhiếp Thu Sính bảo anh cùng xem với bọn trẻ rồi đưa chúng về luôn, nhưng anh cảm thấy mất hai tiếng đồng hồ xem phim, thật nhàm chán, chi bằng về nhà với bà xã còn tốt hơn.
Du Dực đến bãi đậu xe định lái đi, đúng lúc có một chiếc siêu xe chạy vút qua dừng bên trái xe anh, trên xe bước xuống một nam một nữ, người phụ nữ anh không quen, nhưng người nam, anh lại nhận ra, đó không phải chính là ba của Lộ Tu Triệt, Lộ Hướng Đông sao.
Lộ Hướng Đông không quen biết Du Dực, nhưng Du Dực thì lại biết hắn, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong quan hệ tốt như thế, anh không thể không xác định hệ số an toàn, lôi ba đời của Lộ gia ra điều tra một lượt.
Tất cả tư liệu cá nhân của Lộ Hướng Đông, bao gồm hắn có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ, có bao nhiêu đứa con gái riêng, những điều này anh đều biết rõ.
Nhìn thấy Lộ Hướng Đông, Du Dực dừng lại một chút, thấy hắn và người phụ nữ đó vừa nói vừa cười bước ra xa, khóe môi anh cong lên, không khỏi khinh thường liếc một cái.
Anh biết Lộ Hướng Đông bình thường đối xử với Lộ Tu Triệt như thế nào, nhưng dù sao cũng là chuyện cha con người ta, anh có thể nói gì chứ.
Du Dực khởi động xe định rời đi, nhưng vừa lái đi mấy mét, lại lui lại, hạ kính xe xuống, nhìn về phía chiếc xe đó.
...
Xem phim xong, Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti bước ra từ rạp chiếu phim, Lộ Tu Triệt đi phía sau họ.
Cậu nói: “Chúng ta đi ăn gì đi?”
Thanh Ti lắc đầu: “Không được, chúng ta còn phải về nhà ăn cơm nữa, mẹ đang ở nhà đợi mà.”
Lộ Tu Triệt có hơi ủ rũ, đúng vậy, dì Tiểu Ái đang đợi họ về ăn cơm.
Ba người bước ra cổng rạp chiếu phim, liền nhìn thấy Du Dực đang đứng đợi họ, trên tay anh còn cầm ba ly trà sữa, thấy bọn họ ra, anh cười nói: “Vừa mới mua, còn nóng đó, đi thôi về nhà ăn cơm.”
...