...
Một lần nữa, cậu lại dán tờ giấy lên chiếc bình, sau đó đặt chiếc bình lên bàn, nhìn ngắm một lát rồi lại đứng lên, ôm chiếc bình dạo một vòng trong phòng, cuối cùng đặt nó vào góc trong của tủ quần áo.
Món đồ này vẫn là không nên để mẹ già của cậu và Hạ An Lan nhìn thấy. Nếu mà bọn họ thấy thứ này, khẳng định mẹ già của cậu nhất định sẽ xông vào tranh ăn với cậu.
Đây là thứ mà Thanh Ti tặng cho riêng cậu, cậu không đành lòng chia sẻ cho bọn họ ăn cùng.
...
Khi xuống lầu ăn cơm, Tô Ngưng Mi hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, Thanh Ti tặng gì cho con vậy? Thứ gì mà con giấu như bảo bối không để cho chúng ta nhìn dù chỉ một cái vậy?”
“Không có gì, chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ của trẻ con thôi.” Nhạc Thính Phong đã hạ quyết tâm, dù có nói thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ không để mẹ già của mình nhìn thấy.
Tô Ngưng Mi hừ mũi: “Vậy con chỉ cần cho mẹ nhìn một chút thôi, đừng nhỏ nhen như vậy nha!”
“Các người đều là người lớn hết rồi, xem với mấy thứ đồ trẻ con đó làm gì chứ?”
Tô Ngưng Mi vẫn còn muốn hỏi tiếp thì bị Hạ An Lan ngăn lại: “Quên đi, bọn trẻ có bí mật cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Nghe câu này, cả Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong đều kinh ngạc. Không phải chứ, sao con cáo giá này lại đột nhiên trở nên tốt tính như vậy chứ, chú ta không quan tâm Thanh Ti tặng cậu cái gì sao? Chuyện này rất bất thường nhé.
Nhạc Thính Phong lập tức đề phòng, con cáo già này hôm nay có vẻ không bình thường chút nào...
Hạ An Lan không hỏi Nhạc Thính Phong xem món quà mà Thanh Ti tặng cậu là gì mà lại chuyển sang nói chuyện chính sự: “Thính Phong, con đã nghỉ ở nhà hai ngày rồi, phía trường học đã nhiều lần thúc giục, con đã nghĩ muốn vào lớp nào chưa?”
Nói đến chuyện này, Nhạc Thính Phong còn hơi giật mình: “Tạm thời cháu còn chưa nghĩ xong.”
Trong trường học, dù là lớp nào, cậu cũng không muốn tới. Hiện giờ cậu vô cùng bài xích trường học kia, tuy rằng cậu cũng chưa từng thích thú với nó.
Dù cậu thật sự đã làm ra mấy chuyện nghịch thiên nhưng dù cho toàn bộ giáo viên trong trường có yêu thích cậu thế nào thì hiện giờ cậu lại cảm thấy càng chán ghét nơi đó hơn so với trước kia nhiều.
Hạ An Lan gật đầu: “Chú biết hiện giờ con cảm thấy vô cùng phản cảm với trường học nhưng chính con cũng hiểu rõ rằng, chuyện này là không thể tránh được, cuối cùng vẫn phải lựa chọn một lớp mới được.”
Tô Ngưng Mi ở bên cạnh cũng tỏ vẻ: “Đúng vậy, con trai, hiện giờ con mới ngần này tuổi, vẫn cần phải đi học. Mẹ không ép con phải đi học hay phải thích trường học. Nhưng mà... trong cuộc đời luôn phải đối mặt với mọi chuyện, trốn tránh không phải là biện pháp. Tất cả mọi người trong cuộc đời đều phải làm vài chuyện mà mình vô cùng chán ghét nhưng lại không thể không làm.
Nhạc Thính Phong và Hạ An Lan đều quay sang nhìn Tô Ngưng Mi. Đối với một người luôn luôn vô tâm như cô, nói ra những điều này quả thực đã khiến người khác rất kinh ngạc. Lời nói của cô rất sâu sắc, rất có đạo lý, khiến người khác không thể bác bỏ được.
Nhạc Thính Phong biết, năm đó, việc Tô Ngưng Mi phải gả cho Nhạc Bằng Trình là chuyện mẹ mình chán ghét nhất trên đời nhưng lại không thể không làm.
Cậu gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, hai ngày này con sẽ nhanh chóng quyết định.”
Mỗi cậu bé phải từ từ trưởng thành, học được cách gánh vác để rồi sau đó cố gắng đối mặt với những chuyện mà mình chán ghét.
Hạ An Lan nhìn hai người bọn họ, chậm rãi nói: “Kỳ thật... Cũng không phải là không có biện pháp nào khác xử lý chuyện này. Có lẽ vẫn có cách để Thính Phong vẫn có thể đến trường nhưng không cần đối mặt với nhiều người đáng ghét như vậy.”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc: “Nhưng mà, hiện giờ có biện pháp nào như thế không?”
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu nhìn Hạ An Lan, chờ anh nói câu tiếp theo.
Hạ An Lan mỉm cười: “Có!”
Tô Ngưng Mi lập tức hỏi: “Cách nào vậy?”
“Đơn giản thôi, chuyển trường.”
Tô Ngưng Mi giật mình: “Hả?”
...