...
Nhưng bây giờ càng ngày cô càng hiểu ra, người khác chỉ trỏ thì có làm sao? Bản thân sống hạnh phúc mới là thật.
“Chị... Chị thật sự quá bất ngờ, Thu Sính... Em thật may mắn, em may mắn hơn chị nhiều.”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Nếu chị chỉ việc em gặp được Du Dực, vậy đúng là em rất hạnh phúc. Từ sau khi gặp anh ấy… em như bước sang một ngã rẽ mới. Nhưng, trước khi gặp anh ấy, cuộc sống của em, còn vất vả hơn chị gấp mười lần.”
Trước mặt ông bà Hạ cô không kể về cuộc sống trước đây của mình, chỉ đơn giản nói qua một câu.
Có lẽ vì bản thân cô cuối cùng đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại, biết được cuộc sống bên ngoài tươi đẹp hơn, thế nên cô rất mong, Tô Ngưng Mi cũng có thể bước ra, đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Tô Ngưng Mi không kìm nổi xúc động. Tiểu Ái đúng là không dễ dàng gì, những đứa trẻ bị bán đi, có mấy ai được sống tốt? Thậm chí, còn có người bị chặt tay chặt chân, bắt họ đi làm ăn mày.
Cuộc sống trước đây của Tiểu Ái, chắc là cô không thể tưởng tượng được.
“Tiểu Ái, bây giờ chị rất ngưỡng mộ em. Không phải ai cũng có thể giống như em gặp được một người đàn ông tốt. Đây cũng là một cách mà thượng đế bù đắp cho em. Chỉ là tỷ lệ tìm thấy một người đàn ông tốt còn thấp hơn tỷ lệ trúng thưởng nữa, quá thấp.”
Nhiếp Thu Sính nhìn Hạ An Lan ở đối diện, đột nhiên cô nói: “Ai nói không còn đàn ông tốt. Anh em chính là một người đàn ông tốt.Hơn nữa anh ấy còn chưa kết hôn, cũng không có sở thích tồi tệ nào.”
Sau khi cô nói xong, tất cả mọi người liền rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng.
Nhiếp Thu Sính có hơi ngượng: “Em... đâu có nói sai. Anh… Anh ấy đúng là rất tốt!”
Tâm trạng bà Hạ trở nên vui vẻ, cười lớn mấy tiếng: “Haha, không sai, không sai… Rất tốt, An Lan đúng là rất tốt...”
Hạ An Lan đặt tách trà xuống, mỉm cười nói: “Thu Sính tuy... Anh thừa nhận anh rất tốt. Nhưng nói chuyện cũng phải khiêm tốn một chút.”
Khoé môi Nhiếp Thu Sính giật giật, anh trai này của cô, tuy bảo cô phải khiêm tốn, nhưng bản thân anh ấy, câu này chẳng phải anh ấy đang tự khen mình sao.
Nhưng cô nhìn Tô Ngưng Mi, rồi lại nhìn Hạ An Lan, cô thật sự cảm thấy họ rất xứng đôi.
Tô Ngưng Mi liếc một cái tim đập mạnh lên, cô gằn giọng, khụ khụ... Lúc nãy chỉ là Thu Sính vô ý nói một câu, cô... cô không có ý này.
Mọi người nhìn ánh mắt của cô, bỗng chốc có chút thay đổi.
Tô Ngưng Mi nắn nắn ngón tay, phụ họa một câu: “Haha... Em thích nói đùa thật. Hạ Thị Trưởng, đương nhiên là một người tốt. Nếu cả anh ấy cũng không phải, thì Hải Thành này chắc chẳng tìm thấy người tốt nữa rồi.”
Hạ An Lan nhìn cô, mỉm cười: “Câu này đúng thật.”
Tô Ngưng Mi hất cằm, chỉ là em khách sáo với anh một chút thôi, anh có thể đừng mặt dày như thế không.
Bà Hạ ngồi một bên nhìn, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy, hai người này đúng là xứng đôi. Trước đây không phải bà chưa từng nhờ người tìm vợ cho con trai. Ảnh được gửi tới bà xem qua, luôn cảm thấy chưa có ai xứng với An Lan nhà bà như thế, xem ra rất có tướng phu thê.
Nói không chừng, duyên phận trước đây bỏ lỡ, nay, vẫn có thể bù đắp lại.
Hai người có duyên trên đời này, dù cho qua bao nhiêu năm, đều có thể tìm thấy đối phương.
Bà Hạ cảm thấy, có lẽ bà nên gọi điện cho người bạn cũ, trao đổi một chút sẽ tốt hơn.
Bà không để ý có phải tái hôn hay không. Đã nhiều năm qua, có việc gì mà bà chưa từng thấy, chỉ cần con cái hạnh phúc, mọi việc đều dễ dàng.
...