Chương 1367: Quỳ xin tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không mềm lòng đâu


...

Lời nói của Hạ lão gia kỳ thật ẩn chứa một ý tứ là, chẳng qua trước đây các người có vận khí tốt nên chưa đụng phải người có thể trị được các người thôi.

Nhưng hôm nay, vận khí của các người quá kém, rơi vào tay nhà chúng tôi, vậy thì chỉ có thể tự nhận là do các người xui xẻo mà thôi.

Bởi vì nhà các người đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ với gia đình chúng tôi!

Tổng kết lại chỉ một câu duy nhất: hôm nay ông đây muốn xử lý nhà ngươi, có nói gì cũng vô dụng thôi. Tóm lại là ông sẽ không tha thứ cho nhà bọn họ!

Ông nội của Mạnh Văn Triết đương nhiên là nghe ra ý tứ này của Hạ lão gia, người ta căn bản là sẽ không bỏ qua cho nhà bọn họ, mặc cho họ cầu xin tha thứ thế nào đi chăng nữa cũng vậy thôi. Nhưng mà ông ta không cam lòng, ông ta khổ cực leo lên bao nhiêu lâu nay, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Ông ta khóc rống, nước mắt vòng quay, cầu xin nói: “Lão lãnh đạo, van cầu ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ, đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, chỉ cần ngài có thể bớt giận, hiện giờ tôi có thể đánh gẫy chân thằng nhóc này. Lão lãnh đạo, tôi là do ngài một tay đề bạt lên, tôi có thể có được ngày hôm nay đều phải cảm tạ ngài, ân tình của ngài, tôi suốt đời không quên. Mạnh gia chúng tôi vất vả lắm mới có thể có ngày hôm nay. Chuyện này vốn là chuyện giữa hai đứa nhỏ, đều do con trai tôi không muốn con mình phải chịu thiệt thòi nên mới khiến sự tình náo loạn lớn như vậy. Cả nhà chúng tôi chịu tội với ngài, cầu xin ngài tha thứ cho chúng tôi, tôi.. Tôi quỳ xuống cầu xin ngài...”

Ông nội của Mạnh Văn Triết đã ngần này tuổi nhưng lại khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, cuối cùng còn bùm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.

Hạ lão gia vốn không quen nhìn người ta như thế, bèn nói: “Ông đứng lên đi, dẫn con trai ông đi đi, hiện giờ tôi là người đã về hưu rồi, chuyện này tôi sẽ giao cho con trai con dâu tôi làm chủ. Bọn chúng muốn làm thế nào là chuyện của bọn chúng, ông cầu xin tôi cũng vô dụng.”

Ông nhất định sẽ vứt chuyện này cho Du Dực và Hạ An Lan xử lý, dù sao, giao cho hai người bọn họ, ông tin tưởng... bọn họ sẽ xử lý tốt hơn ông nhiều.

Ông nội của Mạnh Văn Triết vẫn không chịu đứng lên, con trai và con dâu ông ta cũng là những người không thể xem thường, đương nhiên ông ta cũng không dám đứng dậy: “Lão lãnh đạo, nếu ngài không xa thứ cho chúng tôi,... Hôm nay tôi sẽ dẫn con trai con dâu tôi quỳ ở đây, cho đến khi ngài chịu tha thứ cho chúng tôi mới thôi...”

Nói xong, ông ta quay đầu nói với mẹ của Mạnh Văn Triết: “Còn không mau đến đây quỳ xuống?”

Dưới áp lực của bố chồng, mẹ của Mạnh Văn Triết đành phải lại đây quỳ xuống, một màn vừa rồi đã khiến cô ta trợn mắt há mồm, ngay cả bố chồng cô cũng phải lấy lòng người này, gia đình bọn họ rốt cuộc là cái gì vậy?

Chẳng lẽ, bọn họ thật sự còn lợi hại hơn, mạnh hơn Mạnh gia sao?

Hạ lão gia không nhịn được mà cười lạnh: “Uy hiếp tôi sao? Ha ha, ông uy hiếp sai người rồi đó. Ông muốn quỳ phải không, thế thì đừng quỳ ở nhà của chúng tôi, nhìn thấy các người rất ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, các người ra ngoài mà quỳ đi. Nhưng trước hết tôi vẫn phải nói cho ông biết, quỳ trước mặt tôi cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không mềm lòng đâu, khổ nhục kế này của các người dùng sai rồi.”

“Vâng vâng, chúng tôi ra ngoài quỳ.” Ông nội của Mạnh Văn Triết vô cùng bất đắc dĩ, vội vàng để người ta đưa mình và con trai mình ra cửa quỳ.

Con trai của ông ta đã đau đến mức không nhấc nổi mình, hỏi ông ta: “Ba... Cách này hữu dụng sao?”

“Không biết.”

“Vậy nếu vạn nhất vô dụng thì làm sao...”

“Nếu vô dụng, chờ đợi nhà chúng ta chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Chuyện Mạnh gia và Hạ gia náo loạn với nhau, toàn bộ tiểu khu này đã lan truyền rất nhanh. Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, nhà họ Hạ này mới tới đây, sao lại cho thể khiến Mạnh gia phục tùng như chó vậy chứ???

Người phụ trách tài sản của tiểu khu nghe được tin này, vội vàng chạy tới, thể hiện rằng bọn họ có thể sửa chữa cửa và hàng rào cho nhà họ Hạ.

Thời điểm 12 giờ trưa, Du Dực lái xe về nhà thấy ngoài cửa có vài người đang quỳ liền hoảng sợ, còn tưởng mình đi nhầm chỗ nào nữa chứ?

Anh xuống xe, hỏi: “Này, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

...