...
Dư Viễn Phàm vui sướng, có thể bước vào cửa lớn nhà họ Lộ thì coi như thành công một phần ba, phải biết rằng mẹ cậu ta ngay cả cửa lớn còn chưa được bước vào nữa kìa.
Có thể thấy được rằng, Lộ lão đối với cậu ta ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Vào cửa, Dư Viễn Phàm nhìn hết thảy mọi thứ trong Lộ gia, từ thảm cỏ, bồn hoa, suối phun, núi giả, đình nghỉ mát, quả thực còn đẹp hơn cả công viên. Từ cửa lớn tới cửa phòng khách cũng phải đi mất một hồi lâu, trong lòng cậu ta cảm khái, căn nhà này thật là lớn, nếu mỗi ngày cậu ta đều có thể ở nơi này thì thật tốt quá.
Cậu ta vốn tưởng rằng từ bên ngoài, biệt thự nhà họ Lộ đã vượt qua tưởng tượng của mình, nhưng chờ tới khi cậu ta vào phòng khách, nhìn hết thảy mọi thứ xung quanh thì mới phát hiện bản thân mình quả là khờ dại, nơi này còn phú quý, giàu sang hơn tất cả những gì cậu ta từng tưởng tượng.
Sau khi Dư Viễn Phàm sợ hãi than thở, rốt cuộc cũng nhìn thấy đôi vợ chồng già đang ngồi trên ghế sofa.
Cậu ta đã từng gặp qua bà cụ nên cũng không lấy gì làm xa lạ, nhưng khi cậu ta nhìn thấy ông cụ Lộ thì bỗng nhiên lại khẩn trương lên hẳn.
Trước khi Lộ lão gia về hưu thì đã ở trên địa vị rất cao, bởi địa vị càng cao nên khí thế trên người ông rất lớn, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng khó lòng mà chống đỡ nói, nói gì đến một đứa trẻ, nhất là ánh mắt vô cùng nghiêm nghị của ông khiến Dư Viễn Phàm sợ tới mức không dám bước thêm một bước.
Ông cụ nói: “Cậu muốn gặp tôi?”
Dư Viễn Phàm sợ tới mức đầu óc trống rỗng, bỗng nhiên không biết phải nói gì, những lời đã chuẩn bị sẵn sàng trước đó, giờ phút này đều không nghĩ ra được: “Cháu... Cháu...”
Bà Lộ thở dài: “Rồi, trước hết cứ lại đây ngồi xuống đi đã.”
Dư Viễn Phàm muốn nhấc chân đi tới, nhưng hai chân cậu ta lại như bị đóng đinh bất động trên mặt đất, một lúc lâu sau cậu ta mới đi qua được.
Sau khi ngồi xuống, trên đầu Dư Viễn Phàm đổ đầu mồ hôi, hai tay đặt trên đầu gối, thân mình không ngừng run rẩy.
Lộ lão gia lắc đầu, hỏi: “Nói đi, tới đây gặp ta có chuyện gì?”
Dư Viễn Phàm nuốt nuốt nước bọt: “Cháu... nghe nói, người... là ông nội của cháu... Cho nên, cháu... cháu muốn tới...”
“Cậu nghe ai nói vậy?”
“Là... là mẹ cháu nói...”
Lộ lão gia nở nụ cười: “Mẹ cậu? Mẹ cậu nói thế là được ư, nếu như thế thì hiện giờ con cháu nhà họ Lộ chúng ta phỏng chừng đã nhiều không kể xiết rồi.”
Dư Viễn Phàm vội lắc đầu: “Không, không phải... là Lộ, à là... ba cháu thừa nhận như thế. Cháu và ba cháu... đã xét nghiệm ba con...”
“Xét nghiệm ba con ư? Tất cả mọi thứ trên đời đều có thể làm giả được, đây là cái gọi là xem xét sao?”
“Cháu thật sự... Thật sự... Ông nội, người...”
“Không cần phải kêu gọi như vậy, mục đích tới đây hôm nay của cậu là gì?”
Dư Viễn Phàm cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt lấy quần, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Khi Lộ lão gia nhìn cậu ta, ánh mắt kia của ông khiến cậu cảm thấy chói mắt vô cùng. Cậu rõ ràng là cháu nội của ông ta cơ mà, sao ông ta lại nói không phải chứ?
Có lẽ chính bởi thái độ của ông cụ mà ngược lại lại khiến Dư Viễn Phàm bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nói: “Người hẳn là đã biết cháu là cháu nội của người. Cháu không muốn tiếp tục ở cùng với mẹ cháu nữa. Mẹ cháu không thể quan tâm đến cháu, không nấu cơm cho cháu ăn, cũng không cho cháu tiền, tối nào cũng uống say đến mức không biết gì nữa mới về nhà, khiến cháu đến tiền để đi xe bus công cộng cũng không có...”
Bà Lộ vừa nghe thì vô cùng kinh ngạc: “Sao lại có thể như vậy được?”
Dư Viễn Phàm biết, cậu nhất định phải khiến hai ông bà này đồng tình với mình, thương hại mình, bằng không thì hôm nay cậu ta trắng tay đến đây rồi.
Cậu lau lau nước mắt, nói: “Cháu cũng không hề muốn đi học muộn, cháu muốn học hành thật tốt, mỗi ngày cháu phải đi bộ gần hai tiếng mới tới trường được, ngay cả cơm cháu cũng không được ăn no, nếu tâm tình mẹ cháu không tốt, mẹ còn có thể đem cháu ra để trút giận...”
...