...
Nhạc Thính Phong là loại thiếu niên cực kỳ độc miệng, đối với người mà cậu ghét thì cậu lại càng không khách khí chút nào.
Loại nữ sinh như Vương Di Khả này, ngơ ngơ lại não tàn. Bản thân mình gặp chuyện, còn chưa thèm tự tìm xem lại bản thân có điểm gì không tốt, có điểm nào quái lạ, lại quay ra nói Nhạc Thính Phong nợ cô ta.
Nhạc Thính Phong sao có thể nhẫn nhịn được chứ? Cô ta đã khơi mào trước, vậy cậu cũng không cần để lại chút mặt mũi nào luôn.
Vương Di Khả nghe xong càng khóc to hơn: “Tôi không sai, tôi sai cái gì chứ. Từ đầu tôi đều chỉ muốn tốt cho mọi người thôi. Là cậu, cậu ích kỷ, ỷ vào mình học giỏi, lại có gia thế lớn, nên ỷ thế hiếp người…”
Nhạc Thính Phong có cảm giác có nói chuyện tiếp với loại nữ sinh này thì cô ta vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu được.
“Nếu tôi muốn ỷ thế hiếp người thì từ sớm đã bảo cô cút đi rồi. Cô cho là cô còn có thể yên ổn đứng ở đây hả?”
Không thể trở thành lớp trưởng, nghĩ rằng vật đã nằm trong lòng bàn tay còn bị kẻ khác làm đánh rơi. Trong long không yên, cảm thấy mất mặt, cảm thấy như thể người khác cướp mất đồ vật của cô ta hay sao.
Nhạc Thính Phong nghĩ loại con gái này nếu không sớm thay đổi cái tính tình thối tha đó thì sau này lớn lên cũng thành người chuyên đi gây họa thôi.
Vương Di Khả khóc lóc nói: “Cậu… vậy mà cậu còn có thể nói ra mấy lời như vậy được sao. Nhạc Thính Phong, sao cậu có thể ích kỷ đến như vậy. Đến bây giờ cậu vẫn không có chút áy náy nào sao?”
Nhạc Thính Phong thật sự cảm thấy phiền: “Tôi cảnh cáo cô, cô cút ra xa tôi một chút. Lần này tôi không so đo với cô. Lần sau nếu cô còn cư xử như chó điên cắn loạn như thế, tôi sẽ cho cô nếm thử chút thế nào mới là ỷ thế hiếp người.” Ánh mắt Nhạc Thính Phong lạnh như băng khiến Vương Di Khả phát sợ, sắc mặt đại biến, liên tục lùi về phía sau.
Nhạc Thính Phong cáu kỉnh xoay người rời khỏi. Trên đời này sao có thể tồn tại loại não tàn như vậy chứ.
Vương Di Khả tiếc hận quẹt đi nước mắt trên mặt, cắn môi, thoạt nhìn lúc này thật đáng thương. Đến bây giờ cô ta cũng không hiểu được mình có gì sai. Cô xuất sắc như vậy. Từ nhỏ bắt đầu đi học đã làm lớp trưởng. Không ai thích hợp làm lớp trưởng hơn cô ta cả.
Thế nhưng học sinh trong lớp đều ghen tị, xa lánh; không ai ủng hộ cô làm lớp trưởng. Đến cả chủ nhiệm lớp cũng không đứng về phía cô làm cho chức lớp trưởng vốn phải thuộc về cô cuối cùng lại rơi vào tay Trần Hạo…
Còn Nhạc Thính Phong, để cho cậu ta làm ủy viên học tập rõ ràng là vì mọi người. Cô ta đã lo lắng cho mọi người như vậy, bọn họ đáng ra phải cảm ơn cô mới phải. Thế nhưng đều do Nhạc Thính Phong làm loạn, khiến cô cái gì cũng không có.
Một tháng từ lúc khai giảng đến giờ, Vương Di Khả đã phải nếm trải cảm giác thất bại chưa từng có. Từ việc chia tổ làm thực nghiệm đến quét tước vệ sinh đều không có ai chịu cùng cô ở một tổ. Cô cũng không phải không có ý muốn gần gũi với mọi người, thế nhưng mọi cố gắng đều vô dụng.
Vương Di Khả cảm thấy tất cả học sinh trong lớp đều ghen tị với sự vĩ đại của cô.
Một tháng này với Vương Di Khả thật quá gian nan. Ngồi trong lớp không thể tập trung nghe giảng, không làm được bài tập hay không hiểu bài cũng không thể hỏi bất kì ai. Thành tích học tập càng ngày càng sa sút.
Ban đầu còn chưa rõ rang. Những qua cuộc thi lần này tất cả khiếm khuyết đều lộ ra. Ngay từ lúc bắt đầu làm bài, Vương Di Khả nhận thấy có quá nhiều chỗ bản thân không thể làm được. Liên tục qua mấy môn, Vương Di Khả rốt cục chịu không nổi, mới bỏ ra ngoài khóc.
Kết quả khóc một hồi lại gặp Nhạc Thính Phong. Sau đó giận dữ cãi nhau với cậu ta.
Tâm lý Vương Di Khả không tiếp nhận nổi, cảm giác như cả thế giới đều chống lại cô ta vậy.
Cô oán hận nghĩ chính mình ở lớp A không theo nổi chương trình học. Đồng thời không thể tin Nhạc Thính Phong ở lớp E lại có thể học tốt như vậy được
...