Chương 2213: Tập quen với tuyệt vọng là được


...

Lộ Tu Triệt cảm động rơi nước mắt nắm lấy tay Nhạc Thính Phong, không cần nói gì nữa, cuối cùng thì vẫn là Nhạc Thính Phong tốt, đã giúp cậu thu dọn mớ hỗn loạn này. Nhạc Thính Phong nhét kéo vào trong tay Lộ Tu Triệt. Lộ Tu Triệt vội vàng bỏ kéo xuống, cầm chai nước lên mở ra, cung kính đưa cho Nhạc Thính Phong: “Còn cái gì cậu không biết làm không? Ngoài ca hát.”

Nhạc Thính Phong cầm lấy uống một ngụm: “Không biết nữa, gặp phải cái gì tớ không biết, tớ sẽ nói với cậu.”

Hầu Chí Tân bước đến trước mặt Nhạc Thính Phong nói: “Nhạc đại thần, Nhạc đại thần, sau này tóc của bọn tớ có thể để cho cậu cắt không, được đại thần đích thân cắt tóc, có khi tớ sẽ được hưởng lây thần khí, sẽ trở nên thông minh hơn.”

“Tớ cũng vậy tớ cũng vậy.” Tôn Tường Khôn cũng gật đầu, nói xong còn kéo kéo Mạnh Hoành: “Mạnh Hoành, cậu nói xem có phải không?”

Mạnh Hoành không nói gì, mặt đầy vẻ tuyệt vọng nhìn Nhạc Thính Phong và mọi người, nói: “Tớ không thấy vậy, tớ cảm thấy tớ hiện giờ có rất nhiều áp lực.”

Giọng của cậu ta nghe có vẻ bi thương, biểu cảm cũng kì lạ, khiến mọi người cũng thấy kỳ quái.

Hầu Chí Tân hỏi cậu ta: “Tại sao? Cậu nói chuyện học hành phải không, ở cùng bọn họ, có áp lực không phải bình thường sao?”

Mạnh Hoành lắc đầu: “Không phải học hành...”

“Vậy thì cái gì?”

Mạnh Hoành chỉ vào Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm, “Ba người bọn họ đứng cạnh nhau, mọi người thấy gì?”

Tôn Tường Khôn sững sờ, nhìn ba người bạn đứng trước mặt: “Thế nào? Trên người ba cậu ấy có thể nở ra hoa sao?”

Hầu Chí Tân nhìn một hồi, rồi nói một từ: “Đẹp trai...”

Mạnh Hoành gật đầu, “Cậu nói xem, ở cùng ký túc xá, sau này các cậu đi ra ngoài chung với bọn họ, có áp lực không? Có không?”

Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn hai người từ từ ý thức được sự tuyệt vọng của Mạnh Hoành: “Cái này...”

Lâm Trầm trước đó luôn cúi đầu, tóc lại dài, mái che kín cả mắt, chỉ nhìn thấy gương mặt trắng xanh, quai hàm ốm yếu, dáng vẻ nhìn không thấy rõ. Nhưng hiện giờ tóc được cắt ngắn, để lộ ra đôi mắt sáng rực lại đầy sầu muộn, sống mũi thẳng tắp, rõ ràng là một thiếu niên rất đẹp trai. Mà Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt thì càng không cần nói, hai người đi đến đâu cũng là một cặp thiếu niên khôi ngô tuấn tú, ba người đứng cạnh nhau thì ký túc xá liền sáng lên rất nhiều.

Mạnh Hoành chỉ vào bọn họ, vỗ lên lồng ngực mình: “Mọi người đều là những nam sinh bình thường, người ta đầu óc thông minh thì không nói, quan trọng là rất đẹp trai, còn chúng ta thì sao?”

Cậu ta còn khoa trương đến mức nằm nhoài lên giường mình: “Hiện giờ tớ cảm thấy tớ vô cùng tuyệt vọng.”

Tôn Tường Khôn xoa xoa bụng mỡ của mình gào khóc thảm thiết: “Ông trời thật bất công.”

Hầu Chí Tân thì vẫn còn tốt, bình tĩnh hơn hai người kia: “Haiz, các cậu không cần tuyệt vọng như vậy, từ từ làm quen là được.”

Mạnh Hoành trèo dậy nói: “Tớ nói cho các cậu biết, trên đường về nhà lấy kéo, tớ nghe thấy hai học tỷ kia nói "nghe nói năm nay có vài nam sinh rất đẹp trai đến đây học", các cậu đợi đi, đến lúc khai giảng, thư tình sẽ đông như kiến.”

Trước đây Lộ Tu Triệt luôn ở dưới ánh sáng của Nhạc Thính Phong, nhưng cậu không cảm thấy bản thân mình đẹp trai.

Cậu hiếu kỳ hỏi Mạnh Hoành: “Yêu đương ở cấp ba nhiều lắm sao?”

“Cái này thì thật sự không ít, tuy trường không cho phép nhưng có không ít cặp lén yêu nhau. Có một năm ba tớ làm chủ nhiệm, lúc đi trên đường thì bắt được một cặp học sinh nắm tay nhau đi qua đường.”

...