...
Lộ lão gia cười nhạt một tiếng: “Vậy thì xem xem cô ta có thể gây ra sóng lớn đến đâu.”
“Cụ yên tâm, chỗ tôi nhất định sẽ trông coi kỹ người phụ nữ đó, có bất cứ động tĩnh gì tôi nhất định nhanh chóng báo cáo cụ, vậy tạm biệt cụ.”
Gác điện thoại, thư ký phấn chấn tinh thần, phục vụ tốt cho ông cụ, hắn có thể tăng lương…
Một tuần trôi qua, chỗ ngồi của Dư Viễn Phàm trong lớp vẫn trống.
Học sinh trong lớp không ai hỏi cậu, giống như mọi người đều không quan tâm việc cậu có đến hay không. Vừa bắt đầu hai ngày, còn có học sinh lớp khác muốn xem chuyện cười, chạy tới muốn gặp Dư Viễn Phàm. Nhưng hắn luôn không đến, luôn không đến, sau này cũng không có ai hỏi thêm nữa.
Dư Viễn Phàm này, giống như chưa từng tới lớp họ vậy. Cô Tống cũng không nhắc tới cậu ta. Nhưng, xử phạt của nhà trường, nên có vẫn là có. Cột thông báo của trường, đã dán thông báo xử phạt.
Lãnh đạo nhà trường nhất chí quyết định xử phạt ghi lỗi Dư Viễn Phàm, và thông báo phê bình trước toàn trường. Nếu Dư Viễn Phàm vẫn tới trường, vậy sau này khi mở đại hội toàn trường, sẽ giành chút thời gian, để cậu lên kiểm điểm chính mình trước mặt học sinh toàn trường.
Đây cũng là… xử phạt nghiêm khắc nhất mấy năm gần đây của nhà trường rồi. Nửa tháng đã qua rồi, thời tiết bắt đầu nóng trở lại, Dư Viễn Phàm trước sau vẫn chưa tới.
Hết tiết không có việc gì, Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong đi ra khỏi căng tin, cậu cầm một cây kem, nói: “Chúng ta có cần đánh cược, xem Dư Viễn Phàm còn có thể tới lớp không?”
Thời tiết đại hàn, trong tay Nhạc Thính Phong cầm một hộp sữa bò nóng, từ từ uống: “Tớ không đánh cược với tên ngốc thời tiết này còn ăn kem cho đầu bị đóng băng.”
Lộ Tu Triệt đụng vai cậu một cái: “Này, cậu có thể coi thường tớ, nhưng cậu không thể coi thường kem.”
Nhạc Thính Phong trợn trừng mắt, không đếm xỉa tới cậu.“Tới mà tới mà…”
Nhạc Thính Phong đá cậu một cái: “Không tới, không thú vị.”
“Cái gì không thú vị, việc thú vị làm sao.”
Lộ Tu Triệt quấn lấy Nhạc Thính Phong muốn đánh cược với cậu, nhưng cậu luôn không đồng ý, khi đi qua sân vận động, Nhạc Thính Phong đột nhiên nói: “Được thôi, đánh cược đi, thua thì cậu làm thế nào.”
Lộ Tu Triệt ngẩn ra, tên nhóc này sao đột nhiên đồng ý muốn đánh cược, trước đây hắn luôn không chịu.“Thua tớchạy 10 vòng quanh sân vận động, nhưng, cái này còn chưa cược, sao cậu biết tớnhất định sẽ thua.”
Nhạc Thính Phong lờ đờ uống sữa: “Không đủ, vì tớ chưa từng thua.”
Lộ Tu Triệt nhìn thấy bộ dạng đó của Nhạc Thính Phong, liền rất muốn đánh người, “Này, đã 10 vòng rồi, còn chưa đủ? Cậu nói phải thế nào?”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Cậu… vừa chạy vừa hét, tôi là siêu nhân, tôi muốn lên trời, tôi không có gì không thể làm…”
Lộ Tu Triệt vừa nghĩ tới cảnh tượng đó liền ớn lạnh: “Không không không, tớ kiên quyết không làm, tớchạy 15 vòng thì thế nào?”
Nhạc Thính Phong sảng khoái đồng ý: “Được thôi… tớcược cậu ta sẽ tới.”
“Vậy tớcược cậu ta chắc chắn sẽ không tới. Này này, cậu chỉ nói tớthua phạt gì, vậy cậu thì sao, cậu phạt gì?” Lộ Tu Triệt cảm thấy mình chưa chắc sẽ thua. Nếu Nhạc Thính Phong thua cậu cũng bắt cậu ta như vậy.
Nhạc Thính Phong đầy tự tin: “Tớ? Tớ sao có thể thua chứ?”
“Ngộ nhỡ đó? Nếu cậu thua rồi? Tớ không bảo cậu chạy 15 vòng, cậu chỉ chạy 5 vòng, sau đó hét mấy câu vừa nãy cậu mới nói được được?”
Nhạc Thính Phong dừng lại: “Không có ngộ nhỡ.”
“Vì sao cậu chắc chắn như vậy?”
“Nhìn bên đó.”
...