...
Anh không thể không cho mấy người này biết rằng, bắt nạt ai thì bắt nạt, chứ đừng nghĩ đến chuyện bắt nạt con gái anh.
Ba người nhà họ Mạnh đã muốn đông cứng cả người, thân mình run rẩy, môi tím tái. Trời hôm nay lạnh giá như vậy, người ta chỉ cần ra khỏi nhà vài giờ là đã muốn đông lạnh rồi, nói gì đến bọn họ còn đang quỳ trên nền tuyết không nhúc nhích, có khi đến xương cốt cũng bị hóa đá rồi cũng nên.
Mạnh Kiến Thiết hỏi: “Ba, làm sao bây giờ, gia đình này sao có thế độc ác như vậy? Chúng ta đã quỳ thời gian dài như vậy mà người nhà bọn họ không có bất cứ ai đi ra, cả đám đều ý chí sắt đá.”
Ông nội của Mạnh Văn Triết đã muốn suy yếu lắm rồi nhưng vẫn cố gắng chống chọi. Ông cắn răng nói: “Còn có thể làm sao nữa hả, đều là chuyện tốt do mày gây ra. Mày xem mày thế nào lại cố tình chọc vào Hạ gia thế hả? Mày có biết rằng kể cả ba mày khi ở trước mặt bọn họ đến đi cũng phải khom lưng không hả?”
Chỉ có điều, trong lòng ông ta cũng ngầm đồng ý với con trai mình, Hạ gia quả thật là ý chí sắt đá, đến một phân tình cảm cũng không cấp cho bọn họ.
Ông ta bày ra nét mặt già nua, trước mặt nhà họ Hạ, xem ra toàn bộ mặt mũi của ông ta đã bị vứt đi sạch sẽ, bị giẫm nát đến mức không thể đứng dậy được. Toàn bộ người trong tiểu khu đã biết đến chuyện này rồi, về sau ông ta xem như hoàn toàn không thể ngóc đầu lên nổi. Chẳng qua, ông ta đã quên mất một điều, chuyện về sau có hay không là một chuyện khác, chắc gì đã có.
Con trai ông ta oan khuất nói: “Con nào biết thằng bé kia là người nhà họ Hạ đâu. Hạ gia này cũng thật là, dọn vào tiểu khu này mà một chút động tĩnh cũng không có vậy? Ở tiểu khu này lâu như vậy rồi mà ba và Hạ lão gia kia cũng chưa từng gặp mặt sao?”
Ba hắn mới cả giận nói: “Mày còn nói tao, nếu không phải bình thường thái độ làm người của mày luôn ương ngạnh, kiêu ngạo, không biết thế nào đã gây sự thì nhà chúng ta làm sao bị người ta xử lý thế này hả?”
Phụ tử hai người cứ thế trách cứ nhau mà không ai để ý rằng Du Dực từ bên trong đi ra.
Mãi cho đến khi bọn họ nghe thấy được giọng nói của Du Dực: “Cậu cho người đến đây đi, đúng, trước cửa nhà tôi, cậu cứ tới nhìn sẽ biết.”
Phụ tử hai người vừa ngẩng đầu liền thấy Du Dực đang ở đó gọi điện thoại, cũng không rõ là anh ta nói chuyện với ai, chờ anh nói chuyện xong, bọn họ vội vàng nói: “Du tiên sinh, Hạ lão tiên sinh, ông ấy...”
Du Dực nâng tay cắt lời bọn họ: “Ba vợ của tôi tuổi đã cao, buổi sáng lại bị các người làm cho kinh hãi như vậy, ông hiện giờ uể oải mệt mỏi không cố gắng được, chuyện này để tôi xử lý.”
“Vậy Du tiên sinh có thể nhìn vào quan hệ hai nhà chúng ta, chúng ta cũng coi như là từng có giao tình, cậu xem có thể giơ cao đánh khẽ không...”
Du Dực khoát tay: “Yên tâm, yên tâm, từ trước tới giờ tôi không phải là người hay báo thù riêng, bản thân tôi làm mọi việc vô cùng công bằng, chuyện của các người, nên làm thế nào thì sẽ làm như thế.”
Đợi thêm mười phút nữa có hai xe cảnh sát tới, một đội cảnh sát mặc cảnh phục, đội mũ kê-pi bước xuống, lúc bấy giờ ba con họ Mạnh mới biết được rằng thế nào gọi là làm việc theo lẽ công bằng.
Người dẫn đầu đội cảnh sát vội vàng bước tới: “Cục trưởng Du, để anh đợi lâu rồi, dọc đường khó đi quá nên chậm trễ thời gian đến tận giờ.
Du Dực nói: “Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng đem chuyện này xử lý đi, dẫn người đi cho tôi, vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy bọn họ thế này rất ảnh hưởng tâm trạng của tôi.. Chuyện xảy ra buổi sáng có rất nhiều quần chúng vây xem, các cậu có thể tuỳ tiện lấy chứng cớ.”
Những người dân đang vây xem xung quanh lập tức đáp lại.
“Đúng đúng, chúng tôi đều nhìn thấy, buổi sáng bọn họ dẫn theo một đám người, mang theo gậy gộc tới đây đập phá khiến cổng và hàng rào đều bị phá hỏng. Bọn họ còn muốn xông vào đánh người nữa kìa.”
Sắc mặt Du Dực nghiêm túc: “Triệu đội trưởng, cậu cũng nhìn thấy rồi đó, nhà cửa của tôi bị người ta phá thành như thế này. Ba vợ, mẹ vợ của tôi đã ngần này tuổi lại bị người ta uy hiếp, bị kinh hãi quá mức nên bây giờ tinh thần cũng chưa khôi phục lại, cậu nói xem nên làm thế nào bây giờ?”
...