...
Nhạc Thính Phong biết Hạ An Lan nhất định là đang nghi ngờ mình, nến cậu dứt khoát trả lời đơn giản như thế để cho qua.
Hạ An Lan vỗ bàn: “Ý của cháu là cháu không thích Thanh Ti nhà chúng ta sao? Tiểu nha đầu 8 tuổi thì làm sao? Tuy Thanh Ti nhà chúng ta còn nhỏ nhưng lại xinh xắn, đáng yêu, thiện lương, cháu có thể tìm ra nửa phần khuyết điểm trên người nó à? Cháu có thể không? Cháu dựa vào đâu mà dám không thích Thanh Ti nhà chúng ta hả????”
Là một người bác, một người còn thân thiết với cháu gái hơn cả con gái ruột của mình, vốn là Hạ An Lan muốn tìm hiểu xem liệu có phải Nhạc Thính Phong đang trộm thích tiểu nha đầu nhà bọn họ không. Nhưng khi nghe Nhạc Thính Phong nói vậy, người làm bác như anh lại vô cùng mất hứng, vô cùng không vui.
Cháu nói đi, vì lý do gì mà cháu không thích Thanh Ti nhà chúng ta. Thanh Ti nhà chúng ta có cái gì không tốt chứ hả???
Khoé miệng Nhạc Thính Phong có rút, con cáo già này thật đúng là phiền phức, cậu gật đầu: “Có thể.”
Hạ An Lan cả giận nói: “Cháu nói rõ đi xem nào, con bé có điểm gì không tốt? Hôm nay cháu phải nói rõ ra cho tôi biết. Tôi muốn nghe xem cháu có thể chỉ ra khuyết điểm gì của con bé.”
Lúc này anh đã quên mất mục đích ban đầu của mình mà chỉ lo tranh chấp cùng Nhạc Thính Phong xem tại sao cậu nhóc lại không thích Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong trực tiếp trả lời: “Cô bé ấy rất ngốc! Điểm này mà chú cũng không nhận thức được sao?”
Trong lòng cậu thầm nghĩ: Ha ha, tôi nói không thích thì chú mất hứng, vậy nếu tôi nói thích thì có khi chú sẽ lăn quay ra khóc.
“Cháu... Thanh Ti ngốc chỗ nào chứ hả, con bé rõ ràng là đơn thuần, ngây thơ, cháu hiểu chưa hả?”
Nhạc Thính Phong dừng bút: “Thôi dẹp đi, rõ ràng là các người muốn lấy cớ bao biện cho sự ngốc của cô nhóc ấy, đừng cố thêu hoa dệt gấm nữa. Một đứa nhỏ thông minh, biết suy nghĩ thì có thể bị bọn buôn người bắt cóc đến hai lần sao? May mắn cho cô nhóc là cả hai lần đều gặp cháu, nếu không thì hiện giờ cô nhóc đang ở nơi nào cũng không ai hay biết đâu.”
Hạ An Lan nâng tay vỗ đầu Nhạc Thính Phong: “Thằng nhóc này...”
Nhạc Thính Phong nghiêng người né tránh: “Không lẽ cháu nói sai sao? Hơn nữa, chú hãy thấy may mắn vì cháu chỉ xem cô nhóc ấy như em gái thôi. Chứ nếu cháu thật sự có tâm tư khác thì chú nên khóc thì hơn.”
Tuy rằng... Mẹ già của cậu có cái tâm tư gì gì đó kia, nhưng mà cậu đây không có nhá. Theo quan điểm của cậu, hiện giờ nếu cậu muốn gì gì đó thì cậu sẽ không buông đâu.
Huống chi tiểu nha đầu kia mới chỉ có 8 tuổi, biết cái gì chứ.
Hạ An Lan lập tức phản ứng lại, cũng đúng, nếu tiểu tử Nhạc Thính Phong mới nhỏ như vậy mà đã nhảy vào tranh giành Thanh Ti nhà anh thì mới là chuyện không ổn.
Nhìn thằng nhóc này thì thế nào cũng thấy nó không xứng với Thanh Ti nhà anh.
Hạ An Lan gật đầu, dù vẫn không thoải mái nhưng vẫn đỡ hơn một chút.
“Khụ, tiếp tục làm bài, tiếp tục làm bài, nhìn cháu một cái là cháu tán gẫu cái gì chứ hả, trọng tâm câu chuyện chuyển đến ai thế này?”
Nhạc Thính Phong không nói nên lời...
Sao lại trách cậu chứ? Chuyện này là do tên vương bát đản nào nhắc tới hả? Vậy mà hiện tại lại có mặt mũi nói cậu, hừ!
Nhạc Thính Phong trừng mắt liếc Hạ An Lan một cái, hừ, đúng là con cáo già không biết xấu hổ!
Hạ An Lan giống như không phát hiện ra ánh mắt phẫn nộ của Nhạc Thính Phong, gõ gõ bàn: “Đừng nhìn nữa, thời gian bị cháu lãng phí hết rồi, nhanh nhanh làm bài đi. Cháu cứ không chuyên tâm như vậy thì làm sao có thể vượt qua kỳ thi vượt cấp được chứ. Nếu cháu thi trượt, cái cháu đối mặt không chỉ là sự mất mặt trước toàn trường. Thanh Ti lại tin tưởng cháu như vậy, về sau cháu làm sao có thể không biết xấu hổ mà gặp cô bé chứ.”
Nhạc Thính Phong lầm bầm một câu: Sao tôi phải xấu hổ khi gặp cô bé chứ?
Cậu lại một lần nữa cầm bút, tiếp tục tính tính toán toán.
Cáo già, chú cứ chờ đấy, tuy rằng hiện giờ tôi không thích tiểu nha đầu Thanh Ti kia cho lắm, nhưng ai có thể nói trước chuyện sau này khi lớn lên cơ chứ, nếu tiểu nha đầu kia thích cậu như vậy, nếu làm không tốt thì tương lai cậu sẽ tức giận đến phát hoả mất...
Đến lúc đó thì, hắc hắc hắc...
...