...
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên má Thanh Ti, thuận thế nói bên tai cô: “Đừng nhận ba vội, giả bộ không quen ông ấy.”
Thanh Ti không nhận, nhưng vẫn nghe lời Nhạc Thính Phong. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai người, không vui lắm, trẻ con vào đây làm gì lại không mua nổi, nhưng, cô cũng không tức giận, mà nói: “Bạn nhỏ, chỗ các cô không bán quần áo trẻ con, các cháu nếu muốn mua quần áo trẻ con, thì tới tầng...”
Thanh Ti ngẩng đầu, mở to đôi mắt to đen như nho: “Cháu muốn mua cho mẹ cháu quần áo không được sao?”
Nhân viên cửa hàng cảm khái sự ngây thơ của cô bé con, quần áo nhà họ đâu phải trẻ ranh có thể mua nổi?
Nhưng trong cửa hàng còn có khách khác, nếu cô tức giận, chắc chắn sẽ ảnh hưởng, cách nhìn của khách với cô, “Được... được, nhưng, quần áo nhà các cô...”
Nhạc Thính Phong chỉ vào quần áo trên giá: “Gói cái này, cái này, cái này vào cho cháu.”
Khoé miệng nhân viên cửa hàng giật mấy cái, nhãi ranh này, đúng là khẩu khí rất lớn, quần áo ở đây, cậu sao có thể mua nổi, cậu còn cho rằng tiền lẻ trong túi cậu, có thể có bao nhiêu chứ?
“Bạn nhỏ, quần áo nhà các cô, nhưng...”
Đang nói chuyện, một giọng nói gợi đòn vang lên: “Nhưng gì mà nhưng, cậu chủ đây đầy tiền, mấy bộ quần áo rách làm cậu chủ vui, không vui, tôi mua luôn cả cửa hàng này của cô, mau lên đừng cằn nhằn, chọc cho cậu chủ tôi không vui, khiến các cô cút hết...”
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng nhìn qua, Lộ Tu Triệt không biết chạy tới khi nào, mặt mũi đang bực bội đi vào, trên mặt mang theo sự coi thường. Nhạc Thính Phong nhìn cậu một cái, được, người phụ trách quẹt thẻ tới rồi. Nhân viên cửa hàng nhìn Lộ Tu Triệt móc ra một tấm thẻ, không biết cậu thật sự có tiền, hay là giả. Lộ Tu Triệt khó chịu nói: “Cậu chủ tôi bảo cô quẹt cô cứ quẹt, thật sự muốn cút có phải không?”
Nhân viên cửa hàng cắn răng, đưa tay nhận lấy thẻ của Lộ Tu Triệt, thu quần áo lại tới quầy thu nhân.“Xuất hiện ba tên nhãi ranh gây chuyện, tuỳ tiện cầm một tấm thẻ ra, quỷ biết bên trong có tiền không, cô quẹt một cái thử xem?”
Nhân viên thu ngân quẹt một cái, ngẩng đầu: “Có...”
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc: “Không, không phải chứ, thật sự có sao?”
Nhân viên thu ngân thấp giọng nói: “Ba đứa trẻ đó vừa nhìn là biết người có tiền, cô ấy, có năng lực quan sát chút.”
Nhân viên cửa hàng vội gói quần áo lại, nhiệt tình chạy tới trước mặt bọn Nhạc Thính Phong: “Bạn nhỏ đúng là ngại quá, vừa nãy dì hơi không lễ phép các cháu đừng trách. Tới bên này ngồi, xem xem còn cần gì, chỗ các dì có trà nước ngọt và điển tâm...”
Lộ Tu Triệt nói ngang: “Đứng lên, ai thèm chút đồ này chỗ các cô, còn nữa cô, dì nhà ai chứ?”
Nhân viên cửa hàng vội vàng cười xoà, người có tiền tới cửa hàng họ mua đồ đó là thượng đế. Thanh Ti và Nhạc Thính Phong căn bản không chú ý tới nhân viên cửa hàng, hai người luôn quan sát Du Dực. Người phụ nữ luôn ở bên cạnh Du Dực đó, đã đi mấy lượt phòng thay đồ rồi. Nhạc Thính Phong nhìn xung quanh, trong cửa hàng còn có người khác, hai người ngoại quốc, một nam một nữ, cũng đang chọn quần áo. Còn có hai cặp nam nữ trẻ tuổi khác, hình như trông cũng không có gì bất thường. Nhưng Nhạc Thính Phong luôn cảm thấy ánh mắt Du Dực vừa nãy nhìn cậu có chút kỳ quái. Có lẽ qua khoảng bảy tám phút, Du Dực giả bộ vô tình đi qua bên cạnh Nhạc Thính Phong và Thanh Ti. Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng của Du Dực, “Mau đưa Thanh Ti lập tức rời khỏi đây, lập tức.”
...