Chương 1294: Thoát khỏi tay ông bố thì bại trong tay thằng con


...

Ai mà ngờ được…

Lộ Tu Triệt tung chân đá hai người họ: “Xảy ra chuyện gì… Hừ, còn có mặt mũi mà hỏi à, đi, lập tức ra ngoài mua cho tôi hai bộ quần áo mới về đây.”

Vệ sĩ thấy yên tâm khi tinh thần Lộ Tu Triệt vẫn tốt, đi đường cũng không có gì khó khăn, dường như là không bị thương.

“Vâng vâng vâng, thiếu gia, cậu chờ chút, cậu chờ chút.”

Một vệ sĩ khác bị sai đi mua máy ảnh, hắn cẩn thận đưa máy ảnh ra: “Thiếu gia… Máy… máy chụp ảnh…”

Lộ Tu Triệt trừng mắt với hắn một cái, vệ sĩ sợ tới mức lập tức ngậm miệng.

“Tới phòng nghỉ của công viên trò chơi, tôi cần phải tắm rửa.”

“Sẽ sắp xếp cho cậu ngay.”

Lộ Tu Triệt quay đầu nói: “Đi, hai đứa mình đi tắm rửa trước, người như này mà thay quần áo mới thì cũng vô dụng, quá bẩn.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đi thôi.”



Du Dực nhìn hai đứa trẻ rời đi mới tiến và nhà ma, rất nhanh liền tìm được “chiến trường.”

Nhìn một đống hỗn độn trên đất, Du Dực không nhịn được mà lắc đầu, thằng nhóc Nhạc Thính Phong đúng là độc ác, như đứa trẻ khác mà nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn này thì đã khóc ầm lên rồi.

Hiện tại anh có thể nhìn thấy người nằm đầy đất, người nào người nấy đều chảy máu, còn có cánh tay bị chém đứt lìa, ngón tay đứt rải trên đất, có người còn đang giãy giụa, có người không nhúc nhích, có lẽ… đã chết rồi.

Có người bò tới chân Du Dực, giữ chặt chân của anh: “Cứu… Cứu mạng… Cứu tôi với…”

Du Dực không động đậy, hỏi hắn: “Sao thế?”

“Tôi… Tôi là du khách…”

Trên người người này trúng mấy dao, quần áo bê bết đầy máu, có máu của hắn, cũng có máu của người khác, đã vô cùng suy yếu, nếu không cứu chữa kịp thời thì có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Du Dực cười lạnh: “Du khách?”

“Tôi… tôi thật sự là… Cứu tôi… Xin anh…”

Du Dực mỉm cười, nói: “Biết hai đứa trẻ vừa chạy ra là gì của tao không?”

Nghe đến đây, đồng tử tên đó co lại, tay cầm ống quần Du Dực đột nhiên buông ra, đây là phụ huynh của hai thằng nhóc vừa rồi.

“Anh…”

Du Dực hỏi hắn: “Buôn người?”

“Không… Không phải chúng tôi… Không… Không buôn bán, chỉ… bắt cóc…”

Du Dực nhìn tốc độ máu chảy trên vết thương của hắn, tính toán xem hắn còn bao lâu thời gian nữa: “Bắt cóc tống tiền, xem ra, thường xuyên hành nghề tại đây rồi đúng không? Nói, lão đại là ai?”

“Cái này… Cái này…”

Du Dực liếc mắt nhìn đồng hồ: “Hiện tại mày đã mất rất nhiều máu, có cảm thấy mắt hoa mày choáng không? Mày không còn sống được bao lâu đâu, cùng lắm chỉ 10 phút nữa thôi, nếu không ai cứu mày, mày sẽ lên cơn sốc.

Du Dực nói xong lời này, người kia liền kêu lên: “Là… là anh Cường, cấp trên của chúng tôi là anh Cường, mở cửa hàng massage tên là Hoa Hồng ở phố Tây Nam… Bên trong, bên trong… có… có…”

Hắn chưa nói xong, Du Dực cũng hiểu là chuyện gì xảy ra, tổ chức mại dâm rồi.

“Anh Cường? Ở thủ đô này từ bao giờ lại có một người thế này, sao tao không biết nhỉ?”

Du Dực quen biết không ít các thành phần du thủ du thực ở thủ đô này, nhưng anh quả thực không nhớ người được gọi là “anh Cường” này là ai.

“Là… tới từ Hải Thành. Mới đây ở Hải Thành tiến hành thanh trừng xã hội đen, anh ấy… đến đây tránh nạn…”

Hải Thành, thanh trừng xã hội đen!

Trong nháy mắt Du Dực liền hiểu, đây là cá lọt lưới của Hạ An Lan.

Nhưng lần này coi như là có duyên, chạy thoát khỏi tay ông bố thì lại bại trong tay thằng con, coi như là tên đó xui xẻo rồi.

...