...
Nhiếp Thu Sính từ từ kể lại lời của Du Dực cho bà lão nghe: “Mẹ, mẹ nghĩ xem bây giờ có cách nào để bọn họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn không?”
Du Dực nói: “Mẹ ơi, hôm nay anh rể chậm nhất là ăn cơm trưa xong sẽ lập tức quay về, công việc của anh ấy đã bị chậm trễ nhiều rồi.”
“Mẹ biết rồi, trước khi nó rời đi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách, để vun vén cho hai đứa bọn nó.”
Bà lão nghĩ một lúc, “Nghĩ ra rồi, Du Dực, đưa điện thoại cho mẹ.”
Du Dực vội vàng đưa điện thoại của mình cho bà lão: “Mẹ dùng điện thoại của con trước đã.”
Bà lão bảo anh bấm một số điện thoại.
Không lâu sau, đầu dây bên kia liền nhấc máy, bà Hạ nói: “Alo, bà Tô đấy à, tôi đây…”
Cuộc điện thoại này gọi đến nhà họ Tô, bà Hạ noi chuyện một hồi với bà Tô.
Bà nói ngắn gọn, nói qua tình hình hiện tại, rồi nói với bà ta: “Tôi thật sự rất quý Mi Mi nhà bà, muốn con bé làm con dâu tôi. Bà yên tâm, con trai tôi chưa kết hôn, không có sở thích xấu, nhân phẩm thì không cần phải nói, ngoại hình cũng không thể hơn được nữa. Tôi thấy chuyện của hai đứa là nhân duyên tốt. Năm đó nếu không phải Tiểu Ái gặp chuyện, thì không biết chừng hai đứa nó đã kết hôn rồi.”
Đến nay chuyện đã qua nhiều năm. Mặc dù Tô Ngưng Mi đã kết hôn, có con rồi, nhưng không ảnh hưởng gì cả.
Bà cảm thấy, hai người bọn chúng vẫn rất có khả năng.
Bà Hạ sợ rằng bạn cũ của mình không đồng ý, không ngờ rằng sau khi bà nói tình hình, bà Tô vô cùng xúc động, vô cùng vui mừng.
“Tôi tuyệt đối tin tưởng Hạ An Lan nhà bà. Mặc dù nhiều năm rồi chưa gặp cậu ấy, nhưng tôi vẫn luôn rất thích nó. Năm đó lúc Tô Ngưng Mi kết hôn, tôi còn nói với ông nhà tôi rằng, nếu như đối tượng kết hôn là Hạ An Lan thì tốt biết bao. Tôi cũng không giấu gì bà, Tô Ngưng Mi kết hôn bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng yên lòng ngày nào. Tôi thật sự hối hận rằng năm đó không kiên trì đợi thêm chút nữa, kết quả là hại con gái mình phải vật lộn đau khổ nhiều năm. Tôi sớm đã muốn con bé ly hôn rồi. Con gái tôi tốt đẹp như vậy, dựa vào cái gì mà phải lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp vì một thằng tồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, cuộc hôn nhân của Tô Ngưng Mi chỉ còn tồn tại trên giấy tờ thôi, không bằng nhanh chóng ly hôn, như vậy hai đứa đều đỡ phải bận tâm nhiều.”
“Nói quá đúng, chúng ta nghĩ giống nhau rồi.”
“Có điều, mặc dù bây giờ Mi Mi vẫn chưa ly hôn, nhưng trong lòng con bé có mặc cảm. Chỉ sợ là không ly hôn nhanh như vậy được. Thế nên, tôi đang nghĩ, hôm nay là cơ hội hiếm có, không bằng để hai đứa nó tiếp xúc, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Bà có cách nào không?”
“Quả thật tôi cũng có một cách…”
Hai bà lão thống nhất xong kế hoạch trong điện thoại. Nhiếp Thu Sính và Du Dực đứng bên cạnh nghe ngóng, mắt chữ o mồm chữ a, đúng là người già, ủ mưu tính toán các con mình không một chút nương tay.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch, Du Dực đẩy xe cho bà lão ra ngoài phòng khách.
Rồi không lâu sau đó, Tô Ngưng Mi nhận được một cuộc điện thoại, do bà Tô mẹ cô gọi đến, nói rằng muốn cô đi đến Tô Thành một chuyến. Hôm nay lồng ngực bà cực kỳ khó chịu, rất muốn gặp con gái.
Tô Ngưng Mi không nghi ngờ gì, vô cùng lo lắng, nói phải về ngay lập tức, nhưng bị Nhiếp Thu Sính khuyên giữ lại, bảo cô đừng sốt ruột. Nơi đây cách quá xa Hải Thành, giờ này không có chuyến bay nào cả, đi tàu cũng mất quá nhiều thời gian. Nhiếp Thu Sính bảo Du Dực đặt vé ngay trước mặt cô.
“Đừng lo, cơm trưa xong rồi, ăn cơm xong, đúng đến giờ tiễn chị ra sân bay.”
...