...
Cô thấy Du Dực và Hạ An Lan chắc hai tiếng nữa cũng chưa chắc kết thúc, nên pha cho mỗi người một tách trà, để họ lấy lại tinh thần: “Hai người tiếp tục đi, em lên lầu ngủ trước đây.”
Hạ An Lan: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Du Dực cũng muốn lên theo, nhưng người anh vợ ngồi trước mặt đang nhìn chằm chằm anh, anh chỉ có thể nói: “Bà xã, nhớ... để cửa cho anh.”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Em biết rồi!”
Cô lên lầu ngủ, còn hai người đang ở dưới nhà cô chẳng thèm quản, thích ngủ lúc nào, thì ngủ lúc đó.
Nhiếp Thu Sính tắm rửa xong nằm ra giường, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
...
Dưới nhà, đã hơn 12 giờ, Du Dực đã buồn ngủ đến mức ngáp dài rồi, Hạ An Lan vẫn ung dung ngồi trước mặt, sừng sững không động đậy, hoàn toàn không có ý tàn cuộc.
Du Dực dứt khoát bỏ cờ xuống, hỏi: “Anh vợ à, tối nay có phải anh định không để em về ngủ không?”
Hạ An Lan đặt quân cờ trong tay lên bàn cờ, khí khái trầm tĩnh: “Ồ, bây giờ mới biết à.”
Du Dực thật muốn cầm ghế lên đánh người, đây là loại người gì thế!
“Em nói này Hạ An Lan anh... Đừng như vậy, anh không phải người như thế, có phải không?” Anh vốn muốn hét lên, nhưng nay người này đã là anh vợ anh, phải nhịn.
Hạ An Lan cười nói: “Vậy cậu nói xem tôi là người thế nào? Ồ, tôi biết, đa mưu túc trí, gian trá xảo quyệt, hay là... lão hồ ly.”
Du Dực ngượng ngùng ho vài tiếng. “Khụ khụ... Ai nói bậy bạ thế.”
“Đúng rồi, Diệp Kiến Công đã nói chưa?Thế nào rồi, có tiết lộ thông tin gì không?” Du Dực rất gượng gạo chuyển chủ đề khác.
Hạ An Lan nhíu mày, không nói tiếp đề tài vừa rồi à.
“Trễ nhất là ngày mai... Không, hơn 12 giờ rồi, hôm nay chắc đã mở miệng rồi.” Hạ An Lan điềm đạm đáp.
Anh cảm thấy bản thân trong mắt Tô Ngưng Mi vốn chẳng có cảm giác tồn tại, nhưng, về việc này, anh vẫn rất có lòng tin.
Anh tin, trời sáng, Diệp Kiến Công nhất định sẽ đem hết tất cả mà hắn biết ói hết ra.
Du Dực: “Thật sao?”
“Cậu có thể không tin.”
Du Dực vội vã nói: “Ôi, đương nhiên em tin.Sao em có thể không tin anh chứ, anh là anh vợ của em. Hôm nay nếu lão già ấy khai ra, nhất định phải nói với em, em sẽ đến xem thử.”
Hạ An Lan gật đầu: “OK, được!”
“Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta có phải nên...” Du Dực muốn về phòng.
Hạ An Lan vội ngắt ngang, nói: “Nào, tiếp tục.”
Khoé miệng Du Dực giật giật, lão hồ ly này rõ ràng đang muốn chỉnh anh đây mà!
Được, nếu đã thế, vậy xem thử xem ai có thể thức lâu hơn.
Du Dực căng mí mắt lên: “Hôm nay cô Tô Ngưng Mi đó đúng là rất thú vị, có phải không anh?”
“Cậu đừng quên, cậu là người đã kết hôn, cậu cưới em gái tôi, còn dám để ý tới người phụ nữ khác?”
Du Dực vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Việc này anh tuyệt đối đừng vu oan em, em để ý là vì anh. Anh vợ à, ánh mắt anh nhìn cô ấy có chút đặc biệt.”
Hạ An Lan đen mặt: “Đặc biệt gì chứ?”
“Haha, việc này... Phải xem anh rồi... Nhưng, anh vợ à, em cảm thấy, người ta đúng là không tệ. Còn anh... tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nên suy nghĩ đến chuyện cá nhân rồi.”
Sắc mặt Hạ An Lan dần âm u hơn, Du Dực cảm thấy anh lại nói sai gì rồi.
Quả nhiên, Hạ An Lan trực tiếp nói: “Tối nay thức cả đêm đi, dù gì cũng không có việc gì”
...
Ở một nơi khác, Hạ Như Sương nửa đêm bị một cuộc điện thoại, làm tỉnh giấc. Ả mơ mơ hồ hồ nghe máy, nghe đầu dây bên kia nói xong, sắc mặt cả người đã thay đổi hẳn: “Cái gì, Diệp Kiến Công bị bắt rồi?”
...