...
Thanh Ti vừa nghe, lập tức nhảy cẫng lên: “Được ạ được ạ, anh, chúng ta đi ăn hamberger gà chiên...”
Nhạc Thính Phong đạp Lộ Tu Triệt một cái, tên ranh thối tha này đi đâu không đi, cậu đã nói không để Thanh Ti đi ăn những thực phẩm rác đó. Lộ Tu Triệt nhảy sang bên cạnh, vỗ ngực nói: “Ăn gà chiên làm gì, anh đưa hai người đi ăn thứ ngon hơn, ngon hơn nhiều những thứ đó, bảo đảm sau khi em ăn sau này đến nếm cũng không muốn nếm chỗ gà chiên gì đó.”
Thanh Ti mặt khổ sở nói: “Thật sao? Còn ngon hơn gà chiên, nhưng giờ em muốn ăn gà chiên?”
“Tới nơi, em ăn trước, sau khi ăn xong, nếu còn muốn ăn gà chiên, các anh lại đưa em đi ăn được không?”
“Vậy... được thôi!” Thanh Ti miễn cưỡng gật gật đầu. Tới nơi, Lộ Tu Triệt đưa thẳng lên tầng tám, “Các cậu chắc chắn chưa lên tới tầng này, tôi nói với các cậu, những đồ ăn dưới tầng đó, đều là ăn vặt, tầng này mới là thật sự ngon, đi, chúng ta đi ăn thịt cua hầm.”
Nhạc Thính Phong đúng là không biết, tầng 8 có bán nhiều đồ ăn vậy, cậu cảm thấy, ra ngoài ăn cơm, thật sự phải đem theo cái bản đồ mỹ thực thịt người Lộ Tu Triệt này. Sau khi vào cửa hàng, Thanh Ti vẫn không vui lắm, Lộ Tu Triệt chạy tới cửa hàng đồ ngọt bên cạnh, mua cho Thanh Ti hai món đồ ngọt, pancake xoài, bánh mochi, lúc này mới dỗ được cô bé nở nụ cười trên mặt. Đợi họ ăn hết, đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Đỡ bụng ra ngoài, Lộ Tu Triệt hất cằm lên hỏi: “Thế nào thế nào, có phải vô cùng tươi, vô cùng ngon không?”
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng gật đầu, Lộ Tu Triệt nói đồ ngon, thật sự vô cùng ngon. Thanh Ti lần này lại không còn bụng nào để đựng gà chiên hamberger nữa. Ngoan ngoãn ngồi thang máy thăm quan đi xuống, khi tới tầng 4, qua lớp kính, Thanh Ti nhìn thấy Du Dực. Cô kéo Nhạc Thính Phong: “Anh anh, anh nhìn người đó là... ba sao?”
Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy rồi, nhưng sắc mặt cậu không tốt lắm, lạnh nhạt nói: “Hình như vậy.”
Thanh Ti cắn môi: “Dì bên cạnh ba là ai vậy?”
Nhạc Thính Phong không lập tức nói chuyện, bên cạnh Du Dực thật sự có một cô gái rất trẻ đẹp, cô muốn đưa tay kéo tay Du Dực, nhưng bị anh né tránh, hình như anh đã nói gì không dễ nghe lắm, cô gái cúi đầu. Thanh Ti lắc lư tay của Nhạc Thính Phong: “Anh...”
Thang máy xuống đã không nhìn thấy Du Dực, tâm trạng Nhạc Thính Phong hơi hỗn loạn, an ủi Thanh Ti: “Không sao... có thể chỉ là một người quen mà thôi.”
Cậu nói với mình, chắc chắn không phải như thế, chú Dực là người thế nào, sao có thể có người phụ nữ khác. Lộ Tu Triệt ở bên cạnh không dám nói chuyện, việc này nếu là sự thật, vậy đúng là đả kích quá lớn rồi. Nhưng cậu tin vào nhân phẩm của chú Du, người như chú ấy, tuyệt đối không thể làm ra việc phản bội gia đình. Thanh Ti kéo tay Nhạc Thính Phong: “Vậy... chúng ta đi tìm ba đi? Ba...thường ngày đều về nhà ăn cơm, hôm nay ba không về nhà...”
Nhạc Thính Phong do dự một lát: “Được...”
Cậu cũng muốn làm rõ, cứ coi như là tin tưởng Du Dực, vậy cũng phải làm rõ người phụ nữ đó làm gì. Có lẽ chỉ là người phụ nữ đó đơn phương có ý, nếu là như vậy, cậu nhất định sẽ đuổi người phụ nữ đó ra xa.
...