...
May mà hiện giờ ông cụ đã tỉnh lại, thật ra khi nghe tin này, cô giáo Tống cũng rất vui mừng.
Cô cười nói: “Cô và cả lớp đều có thể hiểu được em, nhưng em đang đi học lại nghe điện thoại, làm gián đoạn bài giảng của giáo viên, chuyện này... không thể không phạt được. Cô thấy còn nửa tiết học nữa mới hết giờ, em cứ đứng nghe giảng đi...”
Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu, vui vẻ nhận phạt.
Chuông tan học vàng lên, Lộ Tu Triệt liền ném sách vở xuống, cặp sách cũng không muốn cầm đi.
Nhạc Thính Phong nói với cậu: “Cậu không cần đón tớ và Thanh Ti, mau tới bệnh viện đi.”
“Vậy... Đại ca, trưa nay tớ không đưa hai người về được, tớ đi trước đây...”
Nhạc Thính Phong gật đầu khiến Lộ Tu Triệt nhanh chóng chạy lấy người.
Lộ Tu Triệt cao hứng chạy xa rồi, Nhạc Thính Phong mới khoác cặp lên lưng đi đón Thanh Ti.
Sau khi thấy Thanh Ti, cậu nói với cô bé: “Trưa nay hai chúng ta tự đi về nhà thôi, ông nội của Lộ Tu Triệt tỉnh lại rồi, cậu ấy tới bệnh viện.”
“Oa, vậy thì anh ấy nhất định là rất vui vẻ rồi.”
Nhạc Thính Phong nhớ tới bộ dạng của Lộ Tu Triệt trong lớp: “Ừ, cậu ấy rất vui vẻ.”
Cậu nắm tay Thanh Ti tới cổng trường, đúng lúc xe bus tới, Nhạc Thính Phong dẫn cô bé lên xe. Thời điểm này đi taxi cũng không tốt lắm, còn không bằng ngồi xe bus công cộng.
Trên xe chỉ có một chỗ ngồi, Nhạc Thính Phong để Thanh Ti ngồi xuống.
Thanh Ti giật nhẹ tay cậu: “Anh Thính Phong, chúng ta ngồi chung đi.”
“Em ngồi đi, anh không ngồi đâu, cả sáng ngồi ở lớp eo đã mỏi nhừ rồi, đúng lúc đứng cho đỡ mỏi.”
Thanh Ti nhỏ người, ngồi một mình nhìn có vẻ rộng rãi, nhưng nếu là hai người ngồi lên thì lại chật.
“Vậy anh đưa cặp sách cho em đi, em cầm cặp cho anh.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, đưa cặp sách đặt lên đùi Thanh Ti.
Trên xe này phần lớn đều là học sinh, có một số cũng học cùng trường với Nhạc Thính Phong, có hai cô bé đỏ mặt, quay ra hỏi: “Cậu là... Nhạc Thính Phong phải không?”
Thanh Ti chớp chớp đôi mắt to nhìn hai cô bé kia.
Nhạc Thính Phong có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn đáp lời: “Ừ...”
Cô bé kia khẩn trương nói: “Tớ học cùng trường với cậu, tớ học bên lớp F. Tớ vẫn luôn... rất thần tượng cậu,. Cậu quá lợi hại, lần nào cũng có thể thi đạt điểm cao như vậy. Về sau... nếu có vấn đề không hiểu, liệu tớ có thể tới...”
Nhạc Thính Phong nói thẳng: “Cảm ơn, không thể!”
Cô bé kia vẻ mặt đáng thương: “Vì sao vậy?”
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu Thanh Ti để cô bé không nhìn loạn nữa: “Tôi chỉ là một học sinh, không phải giáo viên, tôi tới trường là để học tập, không phải là người truyền thụ kiến thức...”
“Nhưng mà... Cậu học giỏi như vậy, tớ muốn...”
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Trong lớp cậu có giáo viên, có những bạn học giỏi trong lớp, cậu không cần phải tới hỏi tôi.”
Cô bé kia cắn cắn môi, rốt cuộc là tuổi còn nhỏ nên da mặt cũng mỏng, không phải không biết xấu hổi nên cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi cô bé này gặp từ chối, những nữ sinh khác muốn nói chuyện đều không dám lại đó nữa.
Tới trạm xe bus đối diện tiểu khu, Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti xuống xe.
Thanh Ti sùng bái nhìn Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, anh học giỏi quá, các chị ấy đều muốn tìm anh hỏi bài ư?”
Nhạc Thính Phong cười cười, mấy cô bé đó khi nào muốn hỏi bài cậu chứ?
Bất quá chỉ là... tình yêu kẹo mút mà thôi.
Khoan, tình yêu kẹo mút?
Nhạc Thính Phong ý thức được điều gì đó, cúi đầu nhìn Thanh Ti.
“Về sau, chờ đến khi em vào sơ trung, nếu gặp được một thằng bé nào học hành tốt một chút, cũng đừng có đi hỏi bài nó, nhớ chưa?”
Thanh Ti khó hiểu: “Vì sao vậy?”
“Nó sẽ ghét bỏ em, anh cũng thế, anh cảm thấy mấy cô bé kia quá ngu ngốc.”
...