...
Bà Du như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn chồng, con riêng ư?
Bà ta vẫn luôn vô cùng tin tưởng chồng mình, nhiều năm nay, tình vợ chồng giữa họ vẫn luôn rất mặn nồng. Bình thường ra ngoài đánh bài, mua sắm, những phu nhân quý tộc khác vẫn luôn ngưỡng mộ bà ta, nói bà ta lấy được chồng tốt, chưa từng bồ bịch bên ngoài, không giống như những người đàn ông khác, cứ có tiền vào là không biết mình là ai nữa.
Vì thế mà nhiều năm nay bà Du vẫn luôn rất tự hào, bà ta vẫn luôn rất tin tưởng chồng mình, nhưng ai ngờ già rồi lại còn xuất hiện cả con riêng nữa!
Bà ta quên cả mông đau, run rẩy nói: "Ông… ông... nói cho tôi biết, những điều cô ta nói có phải là sự thật hay không?"
Ông Du bình thường vẫn hay ra vẻ đứng đắn, hôm nay bí mật bỗng nhiên bị lật tẩy, ông ta suýt nữa thì nổi khùng.
Ông ta giận dữ nói: "Đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta đang lảm nhảm vớ vẩn, con đàn bà này điên mất rồi, chẳng khác gì một con chó dại thấy ai cũng cắn."
Hạ Như Sương cười to lên: "Haha, tôi là chó dại? Ông có gan làm sao không có gan chịu, tạp chủng của ông ở ngoài kia năm nay chắc cũng phải vào cấp hai rồi nhỉ, ông mua nhà cho bà vợ bé của ông ở khu chung cư đắt nhất tốt nhất phía Nam thành phố, hay là bây giờ đến đó xem xem? Tôi nói cho ông biết cả số nhà bao nhiêu, người đàn bà đó tên là gì, à... tôi nhớ ra rồi, Trương Hồng Hà, đúng không, tôi nói có đúng không…"
Hạ Như Sương thấy mặt ông Du biến sắc, ánh mắt né tránh, bây giờ cô ta mới thấy trong lòng mình nhẹ nhõm chút ít.
Ông Du nói với bà Du: "Tôi… tôi không có, bà đừng có tin cô ta, cô ta đang nói nhảm nhí…"
Hạ Như Sương đã nói rõ như vậy rồi, bà Du hoàn toàn tin lời cô ta, bà ta nhấc tay lên: "Ông… ông vô liêm sỉ, vô liêm sỉ… Bằng này tuổi đầu rồi còn không quản nổi "hai lạng thịt" của mình, đồ vô liêm sỉ…"
Bốp bốp bốp, bà Du vừa khóc vừa đánh, cả đời bà ta hi sinh cho nhà họ Du, lúc còn trẻ giúp cho ông ta xây dựng cơ đồ nhà họ Du, kết quả là đến lúc về già, lại bị đâm cho một nhát.
Nếu không phải là Hạ Như Sương nói ra, có lẽ bà ta đến chết cũng không biết, người đàn ông đầu ấp tay gối với mình mấy chục năm nay, lại giấu giếm bà ta bồ bịch lăng nhăng.
Bị giáng cho vài cái bạt tai, sự áy náy vốn dĩ chẳng bao nhiêu trong lòng ông Du không còn nữa, một tay đẩy bà Du ra: "Đủ rồi, bà khóc lóc xong chưa, không phải chỉ là một con đàn bà thôi sao? Con trai ve vãn tán tỉnh một lúc mấy đứa, bà còn thấy bình thường nữa là?"
Lúc nãy bà Du bị Hạ Như Sương đẩy ngã, bây giờ lại bị đẩy thêm phát nữa, đầu đập xuống đất ngất lịm đi.
Ông Du thấy thế sợ hãi: "Mau, mau gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu…"
Người giúp việc trong nhà vốn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoa mắt chóng mặt, màn lật mặt còn đặc sắc hơn trong phim truyền hình, sau câu la to của ông Du, họ mới sực tỉnh, vội vàng đi gọi điện thoại.
Hạ Như Sương cười khinh miệt: "Đáng chết, mụ già chết tiệt…"
Mẹ đẻ đã bất tỉnh nhân sự rồi nhưng anh trai Du Dực vẫn không có động thái gì, anh ta vẫn giữ chặt lấy tóc Hạ Như Sương, hai mắt đỏ ngầu, bị tức giận làm cho không còn chút lí trí nào nữa.
Là một người đàn ông, bị công khai nói yếu sinh lí, đối với những người ưa thể diện như anh ta thì quả đúng là sỉ nhục hết cỡ.
Anh ta gào mắng: "Con đĩ thối tha, năm đó ông không nên lấy mày về, mày đúng là tai ương…"
...