...
Cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi nói một câu: “Nghe nói nó ở nhà rất được cưng chiều, xem chừng một lát nữa sẽ nháo đến chỗ chúng ta.”
“Đánh người ư? Vì lý do gì chứ. Dì chắc chắn là cháu sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay với người ta. Cháu đánh người nhất định là vì có nguyên nhân khiến cháu không thể không ra tay”. Nhiếp Thu Sính tin tưởng Nhạc Thính Phong. Cô cảm thấy Nhạc Thính Phong là đứa nhỏ hiểu chuyện, cho dù tính tình cũng không phải là hiền lành gì, nhưng nói chung thằng bé vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hơn nữa trong lòng Nhiếp Thu Sính vẫn luôn nghĩ Nhạc Thính Phong là đứa trẻ biết lý lẽ, nếu thằng bé phải động thủ vậy khẳng định là cậu cảm thấy cần phải ra tay.
Vì thế cho nên vừa nghe Nhạc Thính Phong nói mình vừa đánh người, suy nghĩ đầu tiên của Nhiếp Thu Sính không phải là chất vấn cậu mà là hỏi nguyên nhân vì sao.
Trong lòng Nhạc Thính Phong ít nhiều cũng thấy cảm động bởi sự tín nhiệm mà Nhiếp Thu Sính dành cho cậu.
Cậu cũng không nghĩ đến chuyện tìm vài ba lý do chính đáng. Vốn chỉ muốn nói đơn giản thôi, nhưng còn chưa kịp nói, Thanh Ti đã chẳng nhịn được đem mọi chuyện nói với mẹ của cô bé rồi.
“Mẹ, đừng trách anh Thính Phong, anh ấy đều là vì con. Vừa rồi bọn con ở bên ngoài ném tuyết…”
Thanh Ti một hơi đem cả quá trình đều nói ra, không hề thêm mắm thêm muối, cứ thành thực mà kể. Nói xong, cô bé cúi đầu: “Mẹ, mẹ muốn trách thì trách con đi. Mẹ đừng tức giận, cũng đừng giận anh thính Phong. Anh ấy không nhịn được lúc anh kia ném hai quả cầu tuyết vào mặt con. Anh ấy chỉ cố gắng bảo vệ con thôi.”
Nhiếp Thu Sính biết được nguyên do, cô nghiêm mặt: “Mẹ đương nhiên không thể không giận…”
Thanh Ti cùng Nhạc Thính Phong đồng thời ngẩng đầu, miệng cô bé mấp máy: “Mẹ,…”
Nhiếp Thu Sính cả giận nói: “Quá đáng, dù chỉ là chơi đùa thôi, nhưng một đám con trai lại hùa nhau bắt nạt một cô bé như con. Còn ko biết sợ, chạy tới trước ném vào thẳng mặt người ta? Con gái mẹ mặt mũi nhỏ nhắn xin xắn như hoa như ngọc, bọn chúng đền được sao?”
Hạ lão phu nhân cũng tức giận đến mức giương tay ném một nắm hạt dưa: “Thời buổi bây giờ, thật là ai cũng dám khi dễ nhà chúng ta. Thính Phong làm thế là đúng, đúng lắm! Nếu Thanh Ti mà là con trai thì có va chạm một chút cũng bỏ qua đi, nhưng mà Thanh Ti của chúng ta là một cô bé nhỏ nhắn như này, bọn chúng lại là một đám con trai mà cũng dám xuống tay sao?”
Lúc này, không chỉ có Thanh Ti há hốc mồm, ngay cả Nhạc Thính Phong cũng đang tim đập vừa nhanh vừa loạn.
Không… không phải chứ, cứ thế mà bao che khuyết điểm à? Không một câu nào mắng mình cư xử không tốt?
Chuyện này so với những gì Nhạc Thính Phong đoán trước thực quá khác biệt. Cậu vốn nghĩ, cho dù trưởng bối không trách phạt thì nếu bọn kia có kéo đến gây sự, cũng khó tránh khỏi việc bắt cậu ra xin lỗi. Nhưng bây giờ, xem ra là cậu... nghĩ nhiều quá rồi.
Hạ lão phu nhân trấn an: “Mấy đứa nhỏ các con không phải sợ, cứ để mặc cho bọn chúng đến. Chỉ cần chúng dám đến, chúng ta sẽ không để cho chúng có thể rời đi dễ dàng.”
Thanh Ti nuốt nước bọt: “Nhưng mà ba không ở nhà…”
Vẻ mặt lão phu nhân cũng chẳng vì vậy mà thay đổi: “Ba con không có ở đây, thì còn có ông ngoại. Thính Phong lên lầu gọi ông nội xuống dưới này.”
Nhạc Thính Phong nhanh chân chạy lên lầu gọi ông cụ xuống dưới. Trong lòng vẫn thấy không yên. Cả nhà lúc này chỉ có người già, trẻ con, lại còn cả phụ nữ mang thai, không có chút sức chiến đấu nào… Tình huống không tốt cho lắm?
Ông cụ xuống lầu, lão phu nhân đem sự tình nói qua một lượt. Sắc mặt ông trầm xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Đừng sợ, có ông ngoại đây rồi.”
Thế là, người một nhà thống nhất đứng chung một chiến tuyến.
Chẳng được bao lâu, chợt nghe phía ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm. Nhạc Thính Phong đứng ở cửa vừa nhìn, không cần thấy cũng biết: Người đến rồi!
...