...
“Thị trưởng Hạ quả là có tấm lòng nhân hậu, ngài yên tâm, chuyện sau này tôi nhất định sẽ thẩm vấn cho rõ, hôm nay sẽ vẽ xong bức họa của kẻ tình nghi, sau đó ra lệnh truy nã toàn diện.”
Cục trưởng Lý nói xong do dự một lúc, nói: “Thị trưởng Hạ, còn một chuyện, bên phía Nhạc Bằng Trình vừa xảy ra chút chuyện. Nếu không đưa đến bệnh viện bên ngoài, tôi sợ... sẽ có tai nạn chết người!”
Hạ An Lan sững sờ, “Hắn bị bệnh gì?”
Cục trưởng Lý trả lời: “Bác sĩ nói hiện tại thấy chắc là bệnh tiểu đường, bây giờ rất nghiêm trọng, hơn nữa còn có một số biến chứng nghiêm trọng khác, phải đưa đến bệnh viện bên ngoài mới có thể tra được.”
“Hai hôm trước hắn thế nào?”
“Hai ngày trước vẫn ổn, tuy sau hai ngày giày vò, cơ thể không còn tốt như vậy, nhưng cũng không thể nói nằm xuống là không thể dậy được. Từ tối qua đã bắt đầu đột nhiên nghiêm trọng.” Câu này Cục trưởng Lý nói có phần hơi thiếu tự tin.
Hạ An Lan nghe xong đã cười một cái, nhìn Cục trưởng Lý một cái, “Lại là tối qua, thật trùng hợp!”
Cục trưởng Lý mồ hôi đầm đìa: “Vâng, thật trùng hợp.”
Bây giờ ông đang hận kẻ chủ mưu đằng sau muốn chết, xem Cục Cảnh Sát của ông là nơi nào, như chốn không người sao? Bất luận là Nhạc Bằng Trình, hay ba kẻ tình nghi đó, nhất định tối qua đều đã tiếp cận với kẻ chủ mưu phía sau.
Cục trưởng Lý cảm thấy, việc này rõ ràng là tát vào mặt ông mấy bạt tai mà, khiến ông ở trước mặt Hạ An Lan, không thể làm người mà.
Nói không chừng bây giờ Hạ An Lan cũng nghi ngờ, có phải ông đã làm gì, mới để kẻ chủ mưu, dễ dàng có thể liên hệ được với mấy tên tội phạm này.
Cục trưởng Lý rất sợ Hạ An Lan sẽ nghi ngờ ông, nên vội vã đảm bảo với anh: “Thị trưởng Hạ, ngài... Xin ngài tin tưởng tôi. Chuyện này tôi không có mặt mũi gặp ngài, nhưng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất bắt những kẻ tình nghi, để cho ngài một câu trả lời.”
Hạ An Lan nhìn ông một cái, gật đầu: “Được, tôi tin ông, đưa tôi đi gặp Nhạc Bằng Trình.”
Điểm này, anh vẫn tin tưởng Cục trưởng Lý. Nếu ông ấy thật sự làm chuyện như vậy, thì ông ấy đã ngu ngốc đến mức không còn thuốc cứu chữa, quá rõ ràng, thậm chí chẳng cần động não suy nghĩ.
“Được, được, mời ngài.”
Cục trưởng Lý vội đi phía trước dẫn đường. Ông ta dẫn Hạ An Lan đến phòng giam đang nhốt Nhạc Bằng Trình.
Mở cửa, Hạ An Lan lập tức ngửi thấy một mùi khó chịu, anh nhíu mày lại một chút.
Cục trưởng Lý vội vã nói: “Thị trưởng Hạ, hay là ngài ở bên ngoài đợi một chút. Tôi bảo người khiêng Nhạc Bằng Trình ra ngoài.”
Hạ An Lan gật đầu, bên trong thật khó ngửi, anh thật sự không muốn vào đó.
Đợi khoảng năm sáu phút sau, Hạ An Lan ở trong phòng thẩm vấn sạch sẽ đã nhìn thấy, Nhạc Bằng Trình đến ngồi cũng ngồi không vững.
Thật ra, Hạ An Lan và Nhạc Bằng Trình, cũng chỉ mấy ngày chưa gặp, nhưng… Anh cảm thấy Nhạc Bằng Trình mấy hôm nay đã ốm đi nhiều, khí sắc cực kỳ kém. Sau khi nhìn thấy anh, đôi mắt đục ngầu của hắn cuối cùng cũng đã có chút ánh sáng.
Hắn vùng vẫy, nói với Hạ An Lan: “Chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh, để tôi… ra ngoài, cầu xin anh, để tôi ra ngoài...”
Hắn ở đây sắp điên rồi, dùng bốn chữ tối tăm mù mịt để diễn tả cũng không đủ hình dung.
Hắn thật sự lo lắng nếu Hạ An Lan còn không để hắn ra ngoài, có thể hắn sẽ bị nhốt ở đây cả đời mất.
Trong mấy ngày nay, Nhạc Bằng Trình luôn hối hận, tại sao hắn lại trở về chứ? Rõ ràng ở nước ngoài nhàn nhã thong dong biết mấy, còn muốn về cái nơi đầy thị phi này làm gì?
Cho dù không có cổ phần của Nhạc Thị, hắn cũng đâu có thiếu tiền.
...