Chương 1933: Chú trần phong, buổi chiều chú tới đón bọn cháu nhé


...

Thanh Ti không hiểu sao Nhạc Thính Phong lại hỏi chuyện này. Nhưng hôm nay chú Trần Phong đưa bọn họ tới trường như vậy, liệu chú ấy có thể gặp mặt cô giáo Tiểu Vương không đây?

Thanh Ti thầm nghĩ, hy vọng là có thể may mắn gặp được cô giáo Tiểu Vương ở cổng trường.

Xe dừng lại trước cổng trường tiểu học, lúc này có không ít phụ huynh học sinh đưa con đến trường.

Thanh Ti không thấy cô giáo Vương nên cố nán lại một hồi lâu rồi mới xuống xe.

Cô bé không vui lắm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. Cô giáo Tiểu Vương, cô ở đâu? Mau đến đây đi mà.

Suy nghĩ trong lòng Nhạc Thính Phong cũng không khác Thanh Ti. Tuy rằng không gặp được thì đúng là có chút tiếc nuối, nhưng mà cũng đâu có cách nào, có thể cô giáo Vương đã tới trường, cũng có thể cô ấy còn chưa tới.

Ngay cả Nhạc Thính Phong cũng muốn nán lại thêm một lúc nhưng cũng không thể giữ lấy Trần Phong không cho chú ấy đi được.

Nhạc Thính Phong rất nhanh đã nảy ra một chủ ý khác, cậu nói: “Chú Trần Phong, hôm nay chú có bận không ạ?”

Trần Phong gật đầu: “Hôm nay chú không bận.”

Nhạc Thính Phong làm ra vẻ khó xử, do dự một lúc rồi mới nói: “Vậy... chiều nay chú có thể đến đón bọn cháu tan học không ạ?”

Thanh Ti lúc này lập tức hiểu ra ý của Nhạc Thính Phong, buổi chiều tan học thì nhất định cô giáo Tiểu Vương sẽ dẫn cô bé đứng đợi ở cổng trường.

Thế này thì tốt rồi, quá tốt rồi, để chú Trần Phong tới đón bọn họ thì không phải là chú ấy sẽ gặp được cô giáo Tiểu Vương sao?

Trần Phong cảm thấy hơi kì lạ, hôm nay đúng dịp nên mới đưa hai đứa tới trường, nhưng sao khi tan học hai đứa cũng muốn mình đến đón vậy nhỉ?

“Thính Phong, có phải các cháu gặp chuyện gì không?”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không ạ, nếu chú có việc bận thì không sao đâu ạ.”

Trần Phong thấy trên mặt Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đều lộ ra vẻ thất vọng thì vội lắc đầu: “Không không, chú không phải có ý này. Chiều nay chú sẽ đến đón các cháu. Nhưng mà các cháu thật sự không có chuyện gì khác đó chứ?”

Nhạc Thính Phong nói: “Có chút chuyện nhỏ thôi ạ. Lúc trước có lưu manh tới trường học, quấy rối cô giáo của Thanh Ti. Thanh Ti giúp cô chủ nhiệm đuổi hắn đi nên cháu mới có chút lo lắng là tên lưu manh đó sẽ quay lại, vì vậy cháu mới muốn chú tới đón bọn cháu.”

Trần Phong vừa nghe vậy thì lập tức nói: “Vậy sao, không thành vấn đề. Chú sẽ tới đón các cháu. Các cháu đã nói chuyện này cho người lớn trong nhà chưa?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Cháu đã nói chuyện này với chú Du rôi, nhưng mà cháu cũng không biết tên lưu manh kia có đến nữa hay không. Cháu sợ hắn ta trả thù. Dù sao lúc ấy Thanh Ti có nói rằng hắn ta là kẻ buôn người nên cháu sợ hắn sẽ ghi hận trong lòng.”

Thanh Ti vội phụ hoạ theo: “Hơn nữa, ba cháu rất bận rộn. Cháu muốn ba tới đón nhưng ba cũng không có thời gian.”

Trần Phong cười nói: “Được, không thành vấn đề, mấy ngày nay chú cũng đúng lúc không quá bận. Nếu có kẻ nào dám động tới Thanh Ti nhà chúng ta, chú sẽ giáo huấn hắn ta giúp cháu.”

Thanh Ti và Nhạc Thính Phong cùng đồng thành nói: “Cảm ơn chú Trần Phong.”

Trần Phongxoa đầu Thanh Ti: “Mau vào lớp thôi, học tốt nhé Thanh Ti.”

Thanh Ti vẫy tay: “Vâng, chú Trần Phong, buổi chiều gặp lại chú nha. Tạm biệt chú, tạm biệt anh.”

Thanh Ti vào trường rồi, Trần Phong mới đưa Nhạc Thính Phong tới trường sơ trung đối diện.

Trên đường, Nhạc Thính Phong nói với anh: “Cảm ơn chú. Lần này bọn cháu làm phiền chú quá. Nhưng mà cũng có thể là cháu nghĩ nhiều rồi, tên lưu manh kia cũng không chắc sẽ quay trở lại. Chẳng qua trước đây Thanh Ti đã hai lần gặp phải bọn buôn người, cả hai lần đều suýt chút nữa bị bắt cóc, lần nào cũng bị cháu bắt gặp, vậy nên trong lòng cháu vẫn có chút sợ hãi.”

Từ đầu tới cuối Trần Phong vẫn không hề nghi ngờ Nhạc Thính Phong, ngược lại, anh còn vô cùng vui vẻ vì cả hai đứa trẻ đều tin tưởng mình.

...