Chương 1020: Đem mặt mũi và lương tâm ném cả đi


...

Trong lòng hai người kia bối rối, không nghĩ tới thằng nhóc con này lại lợi hại như vậy, tuổi còn nhỏ mà mắt nhìn độc như vậy!

Vốn cho rằng cậu bé chính là một thằng nhóc học hành không đến nơi đến chốn, không nghĩ tới lại có thể sử dụng đầu óc tốt như vậy.

Hai người oan uổng nói: "Mặc dù tiểu thiếu gia nói lời này cũng có đạo lý, nhưng chúng tôi không nói chúng tôi là quân cảnh gì cả, chúng tôi chỉ là nhân viên công tác bình thường ở bên cạnh thị trưởng mà thôi, đương nhiên sẽ không thể giống như cảnh sát các anh, được huấn luyện nghiêm chỉnh."

Nhạc Thính Phong cười ha ha: "Vậy thì càng không thể, tuy tôi không thích ba dượng của mình, nhưng cho dù là ông ta chỉ coi trọng mẹ tôi thì cũng không thể nào tùy tiện phái hai người không có năng lực gì tới đây. Huống chi buổi sáng mới xảy ra chuyện như vậy, nếu ông ta không tự mình tới đây thì cũng sẽ phái mấy người có năng lực tới, chứ không phải đồ vô dụng như các người."

Mặc kệ bọn hắn nói gì, Nhạc Thính Phong sẽ không tin tưởng.

Cảnh sát không nói gì mà đi về phía trước hai bước, tư thế kia chính là muốn chuẩn bị bắt người.

Hai người kia không cam lòng cứ bị một thằng nhóc thối tính kế như vậy: "Chúng tôi nếu như thật sự là muốn bắt cóc ngài, nhìn thấy cảnh sát khẳng định đã chột dạ, sớm bỏ chạy rồi! Làm sao còn dám đi đến trước mặt cảnh sát chứ? Không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tiểu thiếu gia, chúng tôi biết cậu từ nhỏ đã bị làm cho hư rồi, nhưng ngay cả lương tâm cơ bản nhất của việc làm người chẳng lẽ cậu cũng không có ư?"

Nhạc Thính Phóng cười dài: "Lương tâm, đó là cái quỷ gì vậy, làm sao tôi có thể có chứ."

Cái thứ lương tâm này, một chút cũng không cần có, nhất là gần đây học được từ trên người Hạ An Lan, làm cho Nhạc Thính Phong cũng cảm thấy, cái thứ lương tâm này quá lừa người!

Dù sao sau này cậu cũng không có ý định muốn có nó, để thắng được Hạ An Lan, thì ngay cả da mặt và lương tâm cũng đều phải ném đi.

Hai kẻ kia vẻ mặt vừa oan uổng vừa ủy khuất: "Đồng chí cảnh sát, tình huống này bây giờ chúng tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, nhưng chúng tôi cam đoan chúng tôi không phải kẻ bắt cóc. chúng tôi chỉ là nhân viên công tác bình thường ở bên cạnh Thị trưởng Hạ! Được sắp xếp đến đón tiểu thiếu gia, chúng tôi không có nghĩ nhiều như vậy, nếu sớm biết biết tiểu thiếu gia... là người thích kiếm chuyện như vậy, nói gì chúng tôi cũng sẽ không tới."

Nhạc Thính Phong cười lạnh, còn muốn bôi xấu cậu ư, cậu chính là làm khó bọn hắn thì sao nào?

"Các người hãy thấy may mắn vì không phải người của Hạ An Lan đi. Nếu các người thật sự là người của ông ta, tôi sẽ không chỉ đối xử như vậy với các người đâu, tôi còn khiến cho các người thảm hại hơn nữa!"

Cậu nói với cảnh sát: "Chú cảnh sát, không cần lãng phí thời gian với bọn họ nữa, cháu còn muốn về nhà ăn cơm, nếu không về mẹ của cháu lại suốt ruột. Các chú xem, trời thật âm u, ui da... cháu thiếu chút nữa quên mất, muốn biết bọn họ có phải người mà ba dượng cháu phái tới hay không, để cháu trực tiếp gọi cho người nhà chẳng phải sẽ biết sao. Cháu thật sự giống như bị bọn họ lây cho ngu ngốc rồi."

Hai người kia nghe xong lời này, sắc mặt liền lập tức thay đổi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mắt nhìn thấy Nhạc Thính Phong lấy ra điện thoại, hai người run rẩy liếc nhìn đối phương, sau đó... chạy!

Nhưng hai tên vừa quay người lại, đã bị cảnh sát chuẩn bị từ trước cản lại, người nào cũng không né ra!

Nhạc Thính Phong cong môi lắc lư cái điện thoại: "Hai kẻ đầu đất, chột dạ phải không, muốn chạy đi? Thật coi tôi ngốc giống như các người sao!"

Điện thoại của cậu sớm đã hết pin rồi, nếu không cậu đã sớm gọi điện thoại, đâu cần phải chần chừ tới bây giờ.

Vừa rồi cậu cố ý nói như vậy, chính là muốn lừa hai kẻ kia, không tin bọn chúng không bộc lộ ra sơ hở!

...