...
Nhiếp Thu Sính bĩu môi: “Ba ruột ư? Vậy mục tiêu này của anh quá dễ dàng đạt được rồi...”
Ba ruột của Nhạc Thính Phong là dạng gì, tất cả mọi người đều biết.
Vẻ mặt của Du Dực đau khổ nói: “Vậy được rồi, thế thì anh sẽ đối xử với thằng bé còn tốt hơn bố dượng của nó là được, đúng không?”
“Vậy thì cũng không khác nhiều lắm...”
Nhiếp Thu Sính liếc mắt nhìn anh, nghe được tiếng cười của Thanh Ti truyền xuống: “Anh buông tay ra đi, em lên xem Thính Phong thu dọn xong hay chưa. Thằng bé chỉ mang theo mỗi một va li hành lý, xem chừng có rất nhiều đồ đạc còn thiếu. Chiều nay em sẽ dẫn thằng bé đi siêu thị để mua ít đồ dùng cá nhân.”
“Vậy anh đi cùng em.”
“Ôi dào, siêu thị gần như thế cơ mà, không cần anh đi theo em đâu, anh còn phải đưa Thanh Ti đi học mà.”
Du Dực liếc mắt nhìn đồng hồ, quả đúng là không sai biệt lắm, anh đứng dưới lầu gọi con gái: “Thanh Ti ơi, xuống thôi... ba đưa con đi học.”
Một lúc sau, Thanh Ti cầm cặp sách nhỏ, chạy ra lan can tầng 2 trả lời Du Dực: “Không cần đâu ba, ba cứ đi làm đi. Buổi chiều Anh Thính Phong sẽ đưa con đi học. Anh ấy nói trường học cách nhà chúng ta cũng không xa lắm, về sau anh ấy sẽ mua xe đạp để hằng ngày đưa con đi học.”
Du Dực: "..."
Nhiếp Thu Sính theo bản năng nhìn thoáng qua biểu hiện của Du Dực, lúc ấy không nhịn được mà bật cười thành tiếng, biểu hiện của Du Dực khi ấy đúng là một lời khó nói hết mà...
Lúc này, trong lòng Du Dực vô cùng phẫn uất, giỏi, giỏi lắm, thằng nhóc này vừa xuất hiện là trong nhà đã không yên rồi, ngay cả quyền lợi đưa Thanh Ti đi học của anh cũng bị nó tước đoạt mất.
Nhiếp Thu Sính chọc chọc thắt lưng Du Dực: “Được rồi, anh mau đi làm đi, cũng may là trường học cách nơi này không xa lắm. Nếu Thính Phong muốn đưa Thanh Ti đi học thì cứ để thằng bé đưa đi. Cũng đúng lúc để thằng bé làm quen với nơi này một chút.”
Du Dực không chịu đi, anh vẫn không chết tâm: “Thanh Ti không thể lúc nào cũng phiền toái đến Thính Phong như vậy được, vẫn nên để ba đưa con đi thôi.”
Nhạc Thính Phong chui ra nói: “Chú Du, không phiền đâu, đúng lúc con cần làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút. Hơn nữa, chú còn phải đi làm mà. Dù sao buổi chiều con cũng không có chuyện gì làm, đúng lúc có thể dành thời gian cho Thanh Ti.”
Du Dực nắm chặt tay, cố gắng kìm nén nỗi niềm xúc động muốn đi đánh người. Vì sao anh lại cảm thấy thằng nhóc này đáng ghét thế cơ chứ???
Nhiếp Thu Sính sợ Du Dực không kiềm chế được cảm xúc, vội vàng giữ chặt tay anh: “Đi thôi đi thôi, anh là người lớn, so đo với đứa nhỏ làm gì cơ chứ?”
“Vợ ơi...”
Nhiếp Thu Sính: “Đi thôi!”
Du Dực bị đuổi ra khỏi cửa, tay vẫn cầm chìa khoá xe. Anh đứng trước cửa nhà mà cảm thấy khắp đỉnh đầu mình đều là mây đen giăng kín.
Liếc mắt nhìn về ngôi nhà sau lưng, Du Dực thở dài một tiếng, địa vị của anh trong nhà khó mà giữ được đây....
Đợi một lúc, không thấy có người ra mở cửa cho anh, Du Dực đành ủ rũ tự mở cửa, lái xe rời khỏi nhà để tới ban.
...
Dọn dẹp xong phòng ốc, Nhạc Thính Phong cảm thấy vô cùng thích thú với căn phòng mà Thanh Ti chọn cho cậu, trang hoàng hiện đại mà gọn gàng, hoàn toàn khác căn phòng theo phong cách công chúa rườm rà của Thanh Ti, quả thật vô cùng thích hợp để cho chàng trai như cậu ở.
Nhiếp Thu Sính đi một vòng tròng phòng liền cảm thấy nơi này thiếu một cái bình hoa, rồi thì cái ghế dựa trong phòng có vẻ không thoải mái, hay màu của tấm rèm cửa không hợp cho lắm, không phù hợp với con trai như Nhạc Thính Phong, tóm lại là có rất rất nhiều điểm không hợp, nàng nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, con có muốn mua gì không, cứ nói với dì. Chiều nay chúng ta sẽ đi siêu thị, quần áo con mang theo cũng không nhiều, vật dụng cá nhân cũng cần phải mua.”
Nhạc Thính Phong đặt bình kẹo mà Thanh Ti tặng cậu lên bàn, đáp lời Nhiếp Thu Sính: “Dì à, tạm thời con cũng không cần nhiều đồ đạc này nọ đâu ạ.”
Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong lôi hộp kẹo ra thì cười cười như một cô bé ngốc nghếch.
Cô bé thầm nghĩ, xem ra Anh Thính Phong rất thích món quà của mình, anh ấy đến thủ đô cũng mang theo cơ mà.
Về sau, đợi anh Thính Phong ăn hết số kẹo này, mình sẽ... mua cho anh ấy thêm một ít.
Nhiếp Thu Sính nói: "Dù gì, sớm muộn cũng phải mua mà, phòng này của cháu thiếu nhiều đồ quá."
Thanh Ti đứng một bên, nhỏ giọng nói: "Mẹ… Chiều nay con có thể không đi học không? Con có thể cùng mẹ và anh Thính Phong cùng đi siêu thị không?"
Nhiếp Thu Sính chỉ chỉ vào cái trán nhỏ của cô bé: "Không được, con phải ngoan ngoãn đi học."
Thanh Ti bĩu môi, nhìn Nhạc Thính Phong: "Nhưng con muốn ở cùng với anh Thính Phong, cũng muốn đi cùng với mẹ nữa."
Nhiếp Thu Sính vuốt ve đầu cô bé: "Ngoan nào, sau này thời gian ở cùng với anh còn rất nhiều. Hôm nay, con vẫn phải ngoan ngoãn đi học."
Thanh Ti kéo tay của cô nũng nịu: "Mẹ... Xin mẹ cho con đi đi mà, mẹ… con muốn đi. Con đã lâu lắm rồi chưa đi siêu thị. Mẹ cũng lâu lắm rồi chưa cùng con đi mua đồ... Mẹ con muốn có một chiếc váy thật đẹp, "
Thanh Ti nói thế, Nhiếp Thu Sính mới đột nhiên nhớ lại, lần trước dẫn Thanh Ti đi siêu thị đã là chuyện qua rất lâu rồi.
Sau khi mang thai, thật sự đã lơ là với Thanh Ti nhiều.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính bỗng thấy áy náy, vuốt ve mặt Thanh Ti nói: "Được, vậy... Mẹ đi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con, xin cho con nghỉ một hôm."
Thanh Ti vui mừng nhảy cẫng lên, "Cảm ơn mẹ, mẹ là tuyệt nhất, cảm ơn mẹ…"
"Chỉ được lần này thôi đó, lần sau mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Thanh Ti ra sức gật đầu: "Dạ dạ chỉ lần này thôi ạ."
Chân trước Nhiếp Thu Sính vừa bước khỏi cửa, Thanh Ti đã nhảy đến ôm lấy eo của Nhạc Thính Phong: "Anh Thính Phong thật vui quá, chúng ta có thể cùng đi dạo phố, ăn uống, cuối cùng em có anh trai rồi..."
Nhạc Thính Phong véo đôi má phúng phính trên mặt Thanh Ti: "Trưa nay không đi học cũng được? Nhưng ngày mai thì không được nữa, biết không?"
Được rồi, tuy cậu nghĩ bản thân chỉ cần có thể theo kịp thành tích, đến trường học đúng giờ hay không, đều không quan trọng.
Nhưng, nếu đổi lại là việc của Thanh Ti, cậu lại hy vọng Thanh Ti có thể mỗi ngày đều ngoan ngoãn, đúng giờ đến trường, đúng giờ tan học.
Cái cảm giác này cậu cũng cảm thấy rất kỳ diệu, có chút khó hiểu.
Thanh Ti ra sức gật đầu: "Dạ, em biết rồi, hôm nay người ta rất vui, muốn ở cùng anh Thính Phong mà, sau này sẽ không như thế!"
Nhạc Thính Phong nói: "Sau này... Đợi cuối tuần, em muốn đi đâu, anh sẽ đi cùng em."
Gương mặt Thanh Ti tràn ngập niền vui, cười đến híp cả mắt, "Anh Thính Phong, sao anh lại tốt như vậy chứ.”
Mặt Nhạc Thính Phong hơi đỏ lên, cậu biết bản thân rất tốt, tiểu nha đầu này, có cần phải nói thẳng ra như vậy không, nói như thế, sẽ khiến cậu cảm thấy ngại lắm.
Cậu chọc chọc gương mặt nhỏ của Thanh Ti: "Không được làm nũng, mau đi thay quần áo, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
"Vâng... ”
Thanh Ti chạy về phía cửa, vừa ra khỏi cửa, cô bé lại chạy trở lại, đứng trước cửa nũng nịu với cậu: "Anh Thính Phong, hình như anh vẫn chưa đến xem phòng của em, anh đến xem với em đi.”
Nhạc Thính Phong hình như có chút mất khống chế, thật ra cậu muốn nói, em đi thay quần áo đi, bây giờ anh sang phòng em làm gì chứ?
Nhưng, Thanh Ti vừa làm nũng, bản năng của cậu lại tự động bước đến phía trước. Cậu thật sự không thể từ chối dáng vẻ nũng nịu của Thanh Ti.
Thanh Ti liền nắm lấy tay của Nhạc Thính Phong, kéo cậu đến phòng kế bên, đẩy cửa ra.
Cô bé nói: "Anh anh nhìn xem, đây chính là phòng của em, phòng của hai chúng ta giống hệt nhau. Sau này, tối đến nếu em không ngủ được, sẽ có thể len lén chạy sang tìm anh chơi cùng rồi.”
...