Chương 774: Anh ấy ngủ, thật quá mê người


...

Cô muốn nghỉ ngơi, lại lo lắng, Hạ An Lan còn chưa ngủ được, mát xa lúc trước đều uổng phí.

Lại qua một lúc, Hạ An Lan đã một lúc lâu không nói chuyện, Tô Ngưng Mi cúi đầu nhìn, phát hiện hai mắt anh đã nhắm nghiền, hình như là đã ngủ rồi.

Tô Ngưng Mi dừng lại, khe khẽ gọi một tiếng: "Hạ An Lan..."

Anh không về động đậy, Tô Ngưng Mi lại gọi một tiếng nữa, vẫn không có phản ứng, cô thở phào một hơi: "Phù... rốt cuộc đã ngủ rồi."

Cô vẫy vẫy ngón tay đau nhức, cảm giác đầu ngón tay đều sắp gãy, làm cho anh ngủ thật sự quá khó khăn.

Thế nhưng ngủ ở đây có vẻ không tốt lắm! Nếu nửa đêm ngủ ở đây, chờ sáng dậy có khi toàn thân đều đau nhức.

Nhưng, thật vất vả mới làm cho anh ngủ được, không thể đánh thức để anh về phòng ngủ, bằng không thì cô xoa bóp lâu như vậy, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Tô Ngưng Mi suy nghĩ một chút, quay người lên lầu, cầm xuống một cái chăn nhẹ nhàng đắp lên người Hạ An Lan.

Cô định sẽ rời đi luôn, nhưng lại khom người không động đậy, bởi vì.... dáng ngủ của Hạ An Lan, thật sự quá mê người, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận, hoàn toàn không giống bộ dạng lúc anh tỉnh.

Lông mi của anh rất dài, trông giống như hai cái quạt nhỏ, ở trên khuôn mặt anh đan xen vào nhau.

Tô Ngưng Mi nhịn không được liền thò tay nhẹ nhàng sờ lông mi của Hạ An Lan một cái. Anh bỗng nhúc nhích, cô sợ tới mực vội vàng thu tay lại.

Cô đứng dậy, khẽ nói: "Anh... ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tô Ngưng Mi quay người rời đi.

Sau khi cô đi, khóe môi của Hạ An Lan khẽ động một cái khó có thể nhận ra.

...

Sau khi trở về phòng, Tô Ngưng Mi nằm xuống, có lẽ sau khi mát xa cho Hạ An Lan đã thấy mệt, không lâu lắm cô liền nhắm mắt ngủ.

Một giấc này liền thẳng để hửng đông.

Tô Ngưng Mi bị tiếng sấm làm bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, liền nghe thấy bên ngoài tiếng mưa rào rào xen lẫn tiếng sấm.

Cô vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy đến cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra một chút, bên ngoài mưa rất to, cuồng phong thổi bên ngoài khiến cho cây cối đều nghiêng ngả, có vài cây đã bị bật đến tận gốc, cửa kính đều bị thổi đến rung động, dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Tô Ngưng Mi nhìn trời bên ngoài thấy sốt ruột, thời tiết như thế này, làm sao mà đi được đây?

Mưa quá lớn, tầm mắt hầu như không thể nhìn được quá 20 mét, hơn nữa còn có sét đánh.

Cơn mưa dông như vậy, xe chạy trên đường cao tốc rất nguy hiểm, hoàn toàn không thể đi.

Tô Ngưng Mi gãi gãi đầu, sao trời lại đột mưa thế này? Hơn nữa mưa còn lớn như thế.

Đêm qua lúc trở về, gió rất lớn, nhưng lúc đó Tô Ngưng Mi không thể ý, cô cũng không xem dự báo thời tiết Hải Thành.

Mưa bên ngoài quá lớn, trong thời gian ngắn cũng không có biểu hiện sẽ tạnh, hôm nay có thể đi được hay không còn chưa biết.

Tô Ngưng Mi đi dép lê vào, chạy xuống dưới lầu, cô không biết lúc này Hạ An Lan có đi làm hay không.

Chạy xuống đến dưới lầu, Tô Ngưng Mi nghe thấy Hạ An Lan đang nói chuyện điện thoại, bước chân cô dừng lại, chờ anh nói chuyện xong, mới đi qua.

Hạ An Lan quay người trông thấy vẻ mặt sốt ruột của Tô Ngưng Mi, anh cười nói: "Xem ra tiếng của cơn dông này đánh thức em rồi."

Tô Ngưng Mi gật đầu: "Hôm này thế nào mà lại đột nhiên có cơn mưa lớn như thế này?"

"Hôm qua anh quên mất chuyện này, dự báo thời tiết có nói sáng sớm hôm nay bão vào đến đất liền, vì vậy... bây giờ bão đang ở Hải Thành, hôm nay sẽ không dừng được, lúc nào em có thể đi thì phải xem lúc nào mưa mới ngừng."

Vẻ mặt Tô Ngưng Mi đau khổ nói: "Đúng vậy, mưa lớn như thế, em đi như thế nào đây?"

...