...
"Con trai, mau ngủ đi, sáng mai con còn phải đi học đấy."
Nhạc Thính Phong ấp úng một hồi, nói: "A... con biết rồi, mẹ... không còn gì nói với con nữa sao?"
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không còn a, không phải là đã nói xong cả rồi sao? Cũng đã muộn rồi, con tranh thủ ngủ sớm đi, không thì sáng mai đi học muộn lại bị phạt đứng, sau này các thầy cô lại gọi mẹ đến trường."
Nhạc Thính Phong không nói chuyện, mẹ cậu thật không biết dùng đầu óc đúng thời điểm gì cả, cậu đã hỏi vậy rồi mà mẹ còn không nhớ tới sao?
Một lúc sau cậu rất không vui nói: "Con cúp máy đây."
Cũng may cuối cùng Tô Ngưng Mi đã nhanh trí: "Con trai, đợi chút..."
"Gì vậy, không phải là muốn con cúp máy sao? Mẹ còn có gì chưa nói xong?"
Tô Ngưng Mi hỏi: "Con mất hứng như vậy, có phải là muốn biết tin tức về Thanh Ti không?"
Con trai không lên tiếng, Tô Ngưng Mi cảm thấy mình đã hỏi đúng rồi, cô bĩu môi cười hắc hắc: "Tiểu tử thối, con muốn biết thì cứ nói với mẹ, cần gì phải ra vẻ chứ, trước mặt mẹ con còn cố chấp làm gì, còn muốn để cho mẹ đoán nữa, mẹ suýt không đoán ra thật đó, con nói có phải không?"
Nhạc Thính Phong kiêu ngạo nói: "Mẹ có nói hay không, không nói thì con cúp máy."
Tô Ngưng Mi cười nói: "Được được được, mẹ nói là được chứ gì, con muốn hỏi gì nào?"
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Nhặc Thính Phong mới mở miệng hỏi: "Cô... cô bé ấy thế nào rồi?"
"Đương nhiên rất tốt, được làm chị nên mỗi ngày đều rất vui vẻ. Hơn nữa hôm qua lúc mẹ đi, đúng lúc Thanh Thi đại diện trường học của nó đi tham gia thi đua học tập, không chừng còn có thể đoạt giải đó. Thanh Ti học khá tốt, nó nói đề bài thi nó đều làm được."
"A..." Nhạc Thính Phong dựa vào giường nghe.
Nói đến chuyện học hành, Tô Ngưng Mi cảm thấy cô có một đống chuyện để nói với con trai: "Con trai, con xem Thanh Ti người ta học tập thật tốt, cả năm học đều đứng vị trí đầu tiên đấy. Nghe này, không phải là mẹ nói con đâu, nhưng con thật sự kém tiểu Thanh Ti ở điểm này. Con phải học tập Thanh Ti một chút đi, thành tích học tập của con kém như vậy, về sau nhỡ không thi được đại học, Thanh Ti nhà người ta đã học vượt trội rồi, con muốn theo đuổi cũng khó khăn, có cô bé nào lại không thích chàng trai ưu tú chứ."
Mặt Nhạc Thính Phong đen lại: "À, vì vậy mẹ mới nhìn trúng Hạ An Lan rồi."
Trong lòng của cậu hừ lạnh một tiếng, thành tích học tập không phải là tất cả, thành tích có thể ăn được sao?
"Tiểu tử thối, sao con lại kéo mẹ vào rồi, mẹ... mẹ cũng không sai mà, chẳng lẽ con không thích người ưu tú sao?"
Nhạc Thính Phong cũng không nói gì, ưu tú? Cậu lại không hề cảm thấy như thế, người ưu tú không nhất định là người thích hợp.
"Con trai, con thật sự phải học thật giỏi, tốt xấu gì về sau nếu đã theo đuổi Thanh Ti, cũng không thể quá thua kém về bằng cấp đúng không?"
Nhạc Thính Phong rất khó chịu nói: "Mẹ còn nói những thứ này nữa là con cúp máy."
"Được được, mẹ không nói nữa, còn việc con tặng con búp bê, để mẹ cho con biết, nó rất thích và nói cảm ơn con, còn nói nếu như lần này nó thi được giải, con có thể tặng quà cho nó nữa không?"
Nhạc Thính Phong bĩu mỗi nói: "Xí, cả ngày đều muốn quà, con làm gì có nhiều quà như vậy để tặng em ấy chứ."
Tô Ngưng Mi giáo huấn: "Này, tiểu tử thối kia, tặng quà thì sao chứ, con là anh trai, con tặng một món quà cho em gái thì có sao đâu, chưa kể sau này nếu như con còn muốn cưới Thanh Ti vào cửa, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể keo kiệt có biết không?"
...