...
Tai của Nhạc Thính Phong lại đỏ lên lần nữa, cuối cùng cậu vất vả lắm mới có thể bình tĩnh lại, hô hấp cũng ổn định hơn lúc nãy.
Tuy rằng trước đây Thanh Ti đã làm động tác như vậy rất nhiều lần, thậm chí tiếp xúc thân mật hơn thế này cũng có, nhưng mà... Nhạc Thính Phong cảm thấy lần này có chút gì đó không giống như ngày xưa.
Cậu muốn ngăn Thanh Ti lại nhưng lại sợ mình làm như thế sẽ khiến bô bé thương tâm.
Nhạc Thính Phong vỗ lưng Thanh Ti: “Tập trung làm bài đi, còn nhiều đề em chưa làm xong đâu đó.”
Thanh Ti một mực vùi trong ngực cậu không thèm động đậy, ngám ngẩm nói: “Anh ơi, sao em lại thấy đề năm lớp sáu khó khăn lắm lắm ấy, sao anh lại có thể thông minh như thế được?”
Lên lớp sáu, tất cả các môn, đặc biệt là toán học lại khó hơn hẳn, điều này khiến Thanh Ti có cảm giác rất khó khăn.
Nhạc Thính Phong dịu dàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Bởi vì anh là anh của em đó, nếu như anh cũng không học được thì làm sao có thể dạy em chứ… Em có muốn làm thêm hai bài nữa không, hay đi ngủ luôn?”
Thanh Ti thở dài: “Thôi, vẫn học đi anh, em cũng không muốn lần sau lại thất bại khi học toán nữa.”
Thanh Ti ngồi thẳng người rồi lại bắt đầu học tập.
Khi Nhạc Thính Phong giảng đề cho cô bé, cậu dùng mọi sự kiên nhẫn và dịu dàng của mình, trong khi ở trường học, đối với người khác, cậu chính là người mà có thể nói ít đi một chữ thì chắc chắn sẽ không nói thêm dù chỉ 1 từ.
Ở Trường Số 1, Nhạc Thính Phong mang biệt danh băng sơn giáo thảo (*).
(*) giáo thảo là hotboy của trường
Cậu và Lâm Trầm đã trở thành hai toà băng sơn vĩnh viễn không thể tan chảy của Trường Số 1. Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng gì đến những cô nữ sinh muốn tấn công cả, cứ hàng nhóm hàng nhóm người trước ngã xuống, người sau lại tiếp tục tiến lên mà thích bọn họ. Vừa tiễn đi một học tỷ thì lại thêm một học muội xuất hiện, số lượng cô gái thích cậu chỉ có tăng chứ không hề giảm, nhưng không một ai trong số những người theo đuổi Nhạc Thính Phong có thể nhận được nụ cười của cậu ấy. Đám anh em trong phòng 511 của bọn họ là biết rằng, toàn bộ nụ cười của Nhạc đại thần đều dành cho cô bé Thanh Ti của cậu ta rồi.
Sau khi giảng thêm vài đề, hai mí mắt của Thanh Ti bắt đầu đánh nhau, đầu từ từ gục xuống từng chút từng chút một. Nhạc Thính Phong thấy cô bé không nói chuyện nữa liền đưa tay đặt trên bàn, khi cô bé gục đầu xuống dưới vừa vặn gối vào trên tay cậu. Một lát sau, Thanh Ti dán cả mặt vào bàn tay của Nhạc Thính Phong, hai mắt cũng từ từ nhắm lại. Khuôn mặt cô bé thật mềm, vẫn giống như trước đây, mềm mại đến mức mà cậu cũng không dám dùng sức. Khi thấy gương mặt cô bé bị đè hơi biến dạng, khóe môi Nhạc Thính Phong lại không nhịn được mà tươi cười.
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, vóc dáng của cậu đã lên tới một mét tám, đã có thể dễ dàng bế cô bé con này của cậu lên rồi. Ôm thân hình nho nhỏ mềm mại của cô bé vào lòng, Nhạc Thính Phong cảm thấy vô cùng ấm áp. Cậu bế Thanh Ti đặt lên giường, đắp chăn cho cô bé rồi ngồi ở bên giường, cũng không lập tức rời đi.
Nhạc Thính Phong vươn tay gạt đi tóc mai vương trên gò má trắng nõn của Thanh Ti rồi cúi đầu hôn lên trán cô bé. Trước đây cậu thường xuyên làm hành động này, nhưng hôm nay lại không biết vì sao mà lại thấy… không giống như trước kia.
Nhạc Thính Phong ngồi bên giường gần một giờ, nhìn lên đồng hồ thấy đã 10 giờ, lúc này mới rời đi. Trước khi đi, cậu nhịn không được mà thấp giọng nói: “Em đó, không cần gây quá nhiều áp lực cho bản thân, học được thì học, không học được thì thôi, không cần lãng phí đầu óc... Em chỉ cần nghĩ xem làm thế nào mới có thể vui vẻ mỗi ngày là đủ rồi.”
Nhạc Thính Phong rời đi, mở cửa, đang muốn đi ra ngoài thì nghe thấy sau lưng Thanh Ti hô một tiếng: “Anh ơi...”
Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti cũng không hề tỉnh giấc, chỉ xoay người một cái rồi lại ngủ. Nhạc Thính Phong cười nhẹ, dịu dàng gọi một tiếng: “Bé con...”
...