Chương 2007: Tiểu Thu, Em Ngọt Ngào Quá!


...

Trần Phong nghe vậy thì xoắn chặt hai tay, vội nói: “Cô ấy đẹp, nhưng mà… con gái đẹp trên đời này nhiều vô cùng, cô ấy tính là gì chứ? Mà Tiểu Thu nhà mình so với cô ta còn đẹp hơn nhiều.”

Vương Thu Vũ rốt cuộc không nhịn được nữa mà nở nụ cười: “Trước đây em còn nghĩ rằng anh là người thành thật phúc hậu, không ngờ rằng anh cũng có thể nói quá để người khác vui vẻ thế này đâu.”

Vương Thu Vũ đương nhiên là tự biết cháu gái của bà Lý kia có xinh đẹp hay không, nhưng lời này của Trần Phong khiến lòng cô thật sự rất vui vẻ.

Trần Phong vội nói: “Tất cả những gì anh nói đều là sự thật mà. Anh thật sự cảm thấy em đẹp hơn cô ta nhiều, anh không thích loại người lúc nào đi đường lỗ mũi cũng hướng lên trời như cô ta, anh cũng không hiểu được làm sao cô ta có thể nhìn rõ đường đi phía trước nữa.”

Trong mắt Trần Phong, hiện giờ dù có tiên nữ xuất hiện trước mặt anh thì anh cũng không hề nhìn thấy.

Trong mắt anh giờ chỉ có Vương Thu Vũ, những người phụ nữ khác chỉ là bụi bặm thoáng qua thôi.

Vương Thu Vũ cười khúc khích thành tiếng, lời này của anh ấy nếu để bà Lý nghe được thì chắc chắn bà ấy sẽ rút dép ra đánh anh một trận.

Sau khi cười xong, Vương Thu Vũ vỗ vỗ tay Trần Phong: “Được rồi, em biết ý của anh rồi, em sẽ không vì mấy chuyện nho nhỏ này mà tức giận đâu, sau này… nếu em không tin anh thì cũng sẽ không đi tìm anh đâu.”

Trần Phong xoay người Vương Thu Vũ lại, cúi đầu hôn lên môi cô: “Em yên tâm, anh không phải loại người như vậy đâu, sau này chúng ta sẽ luôn bên cạnh nhau.”

Trong lòng cô chợt ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng…”

Cô do dự một chút, ngón tay khẩn trương vân vê trên cúc áo kim loại trên quân phục của Trần Phong, khiến lòng anh cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Vương Thu Vũ nhỏ giọng nói: “Cái kia, thật ra là… Thật ra, hôm nay em quyết định đi tìm anh, là bởi vì…”

Cô trộm ngẩng đầu nhìn Trần Phong, sau đó liền nói rất nhanh: “Bởi vì… Trước đó cô giáo Tôn có nói với em rằng bà Lý muốn… giới thiệu cháu gái mình cho anh. Cuối tuần này bà ấy sẽ gọi cháu gái mình về, em nghe vậy… Liền thấy khẩn trương, sợ hãi…”

Nói chưa hết câu, lời nói đã không thể nào tiếp tục phát ra nữa, Trần Phong cúi đầu chặn môi cô lại. Một tay ghì chặt lưng cô, tay còn lại giữ lấy gáy cô, cúi đầu dùng sức hôn, hận một nỗi không thể nuốt cô vào bụng. Vừa rồi khi Vương Thu Vũ nói, Trần Phong vốn không hề nghe lọt tai bất cứ lời nào của cô, tất cả lực chú ý của anh đều đặt trên bàn tay của cô. Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, cứ sờ sờ cúc áo của anh, giống như muốn cởi quần áo giúp anh, chuyện này khiến Trần Phong thật sự không thể chịu đựng nổi.

Trần Phong là đàn ông, chưa có bất cứ kinh nghiệm hay kỹ xảo hôn môi nào, chỉ cậy mạnh vào bản thân, hận không thể từng ngụm từng ngụm nuốt Vương Thu Vũ vào bụng, quả thực vô cùng hung tàn, không hề giống với bộ dạng thành thật của anh chút nào.

Mãi đến tận khi Vương Thu Vũ không chịu nổi nữa, đánh vào bả vai anh thì anh mới chịu buông cô ra.

Toàn thân Vương Thu Vũ dán lên người Trần Phong, môi cô vừa tê vừa đau, cô thở mạnh hai hơi, ngẩng đầu, trừng mắt giận dữ nhìn anh. Một đôi mắt trong suốt, sóng nước mênh mang như ẩn chưa một đầm xuân thuỷ, khiến cho Trần Phong thần hồn điên đảo, lại cúi đầu muốn hôn tiếp.

Vương Thu Vũ nâng tay lên ngăn cản: “Nhanh đi dọn bát đũa…”

Trần Phong còn chưa đã, liếm liếm khoé môi: “Tiểu Thu, em thật ngọt ngào.”

Vương Thu Vũ đỏ mặt, giẫm lên chân anh một cái: “Nhanh đi cho em.”

Lúc này, Trần Phong mới luyến tiếc buông cô ra.

Bữa cơm này mất tới hơn một tiếng vẫn chưa nấu xong, Trần Phon liên tục quay sang hôn trộm Vương Thu Vũ một cái, không hề có một chút thành thật nào. Cuối cùng cô bèn đuổi anh ra ngoài, không để anh tiếp tục quấy rối nữa.

...