Chương 1645: Đứa trẻ đó, chúng ta không thể trêu vào


...

“Thầy giáo, không nói đến chuyện hôm nay Nhạc Thính Phong có cứu được Dư Viễn Phàm hay không, cho dù là không cứu được, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện động đến cậu ta.” Thanh âm cô giáo Tống có chút trầm xuống.

“Vì cái gì?” Thầy giáo Thể dụcvô cùng giận dữ.

“Không động đến được. Ngày cậu ta chuyển đến, hiệu trưởng đã nói với tôi, gia cảnh đứa nhỏ này quá lợi hại, ai cũng không thể trêu vào. Hơn nữa, thằng bé này cũng tốt mà, bình thường chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, học tập lại đứng đầu cả khóa nữa, anh thật sự muốn xử phạt nó sao?”

Thầy giáo Thể dục vừa nghe đến hiệu trưởng còn nói như vậy, có chút chần chừ: “Vậy… Theo cô làm sao bây giờ?”

Cô giáo Tống nói: “Khen thưởng. Thiếu niên thấy việc tốt hăng hái thực hiện như vậy đương nhiên phải khen thưởng rồi.”

Thầy giáo Thể dục mất hứng: “Khen thưởng gì đó để sau hẵng nói, bây giờ thì làm sao?”

Ông ta chỉ chỉ Dư Viễn Phàm còn đang nằm ngay đơ trên mặt đất.

Cô giáo Tống nghĩ ngợi chút: “Đưa đến phòng y tế thôi, bảo họ xem xét một chút. Còn về phần xử phạt cậu ta như thế nào, anh cứ thảo luận với hiệu phó đi. Về phần tôi thì thế nào cũng được.”

Chủ nhiệm gật đầu, ông xoay người nâng Dư Viễn Phàm dậy, nửa đỡ nửa khiêng đưa cậu ta nhanh chóng rời đi.

Cô giáo Tống thở ra một hơi. Rốt cuộc cũng có thể lên lớp rồi. Cô liếc mắt một cái nhìn đồng hồ, hơn 20 phút đã qua, chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Cô giáo Tống trở lại lớp học, trong phòng không ai nói câu nào. Cô nhìn đám học sinh của mình nói: “Các em, thời gian còn lại cũng không đủ tiết giảng nữa. Cô có mấy lời muốn nói với các em.”Cô thở dài: “Chuyện ngoài ý muốn phát sinh như vậy cô cũng thấy rất đáng tiếc. Là giáo viên, cô thấy cực kỳ đau lòng. Dư Viễn Phàm mới có 14 tuổi đầu mà cậu ấy làm ra sự tình thế này, thật sự là vượt quá tưởng tượng của cô…”

Cô giáo Tống nói rất nhiều với đám học sinh, cuối cùng cô nói: “Hôm nay cô nói với các em những lời này, là hy vọng các em trong tương lai có gặp chuyện như thế nào cũng không nên nghĩ đến chuyện buông bỏ sinh mạng. Người còn sống… mới là quan trọng nhất. Nếu ngay cả sinh mạng cũng mất đi, vậy hết thảy mọi thứ đều chẳng còn tồn tại. Người còn sống, mới có thể sáng tạo vô cùng vô tận.”

“Bây giờ cô nói những lời này, đối với các em có lẽ không thể hiểu hết được. Nhưng khi các em lớn lên, các em sẽ từ từ mà minh bạch.”

Cô giáo Tống nói xong mấy lời cuối cũng là lúc chuông hết giờ kêu vang.

“Được rồi, tiết học hôm nay đến đây thôi, phần này không phải là nội dung, thôi thì để buổi sau sẽ học.”

Sau khi cô giáo Tống rời đi, trong lớp lập tức như cái chợ. Toàn bộ học sinh trong lớp đều quay ra bàn tán về chuyện của Dư Viễn Phàm.

Học sinh lớp khác cũng đều đã chạy tới nghe ngóng tình hình. Lúc nãy trong giờ học Dư Viễn Phàm gây động tĩnh lớn như vậy ngay ngoài hành lang, đám học sinh lớp khác nghe thấy cũng chẳng khó khăn gì. Cuối cùng ai cũng biết lớp C có một đứa học sinh, giữa buổi học lại muốn đi tự tử.

Học sinh trong lớp với học sinh lớp khác nói qua nói lại nước miếng văng tứ tung, bất quá không có ai tới hỏi Nhạc Thính Phong.

Lộ Tu Triệt rốt cuộc cũng chịu hỏi Nhạc Thính Phong vấn đề cậu ta đã nghĩ suốt nửa tiết học: “Cậu thật sự không sợ Dư Viễn Phàm ngã xuống chết à?”

Nhạc Thính Phong nở nụ cười: “Không sợ, chết thì chết thôi, cứ thẳng tay mà làm, có cái gì đáng sợ đâu.”Lộ Tu Triệt trong nháy mắt đã hiểu được tại sao Nhạc Thính Phong lại không sợ. Với cậu ta mà nói, Dư Viễn Phàm sống cũng như chết, cũng chẳng khác nhau là bao.

Cho nên lúc trước cậu ta không bị áp lực. Dư Viễn Phàm sống hay chết cũng không quan trọng.

Lộ Tu Triệt cảm thấy trên người có chút lạnh. Cậu ta so với Nhạc Thính Phong, đẳng cấp quả thực thấp kém đến không tưởng.

Cuối cùng chỉ có thể sùng bái nói một: “Đại ca, em bội phục.”

...