Chương 2044: Đó Là Bạn Trai Của Tôi


...

Vương Thu Vũ cũng không nói mình sẽ ở lại chăm sóc anh. Dù sao cô và Trần Phong vẫn chưa kết hôn, trước mặt ba mẹ chồng tương lai, cô vẫn nên thận trọng một chút.

Đêm khuya, nằm trên giường ấm áp mềm mại, trong lòng Vương Thu Vũ cảm thấy có chút kích động không nói ra được. Cả ngày hôm nay thật mệt, lúc ở Du gia cô rất cẩn thận, sợ sẽ nói lời không hay, tuy rất mệt, nhưng lại rất vui. Nghĩ đến hai ngày nữa có thể trở về nhà của mình, tâm trạng Vương Thu Vũ vô cùng vui vẻ.

Trời sáng, cả nhà lần lượt thức dậy.

Vương Thu Vũ mở mắt ra, mơ màng một hồi, đột nhiên nhớ lại tối qua mình ở nhà của ba mẹ Trần Phong, cô lập tức nhìn đồng hồ. Vừa nhìn vào, mặt Vương Thu Vũ liền đau khổ, đã 7 giờ rồi.

Tối qua trước khi ngủ cô định rằng sáng nay nhất định phải dậy sớm giúp mẹ Trần Phong chuẩn bị đồ ăn sáng, không thể để ba mẹ chồng tương lai cho rằng cô có thói quen ngủ nướng, nhưng không ngờ cô vẫn dậy trễ. Vương Thu Vũ nhanh chóng mặc quần áo, không dám trì hoãn giây phút nào. Quả nhiên vừa đi ra đã nhìn thấy ba mẹ Trần Phong đang bận bịu trong nhà bếp. Cô định tiến lại giúp đỡ, nhưng hai người đã làm xong hết rồi.

Ba Trần Phong nói: “Tiểu Vương, con cứ ngồi xuống ăn trước. Bác đi gọi Trần Phong dậy ăn sáng, lát nữa sẽ đưa con đến trường.”

“Bác trai, không cần đâu ạ. Tối qua anh ấy uống nhiều, giờ vẫn còn sớm, nhất định vẫn chưa khỏe lại. Lát nữa con tự đón xe đến trường được rồi, để anh ấy nghỉ ngơi thêm đi bác.”

Tối hôm qua Trần Phong uống đến mê man bất tỉnh, Vương Thu Vũ muốn hôm nay anh được nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Không sao, con đừng lo cho nó, giờ này cũng nên thức dậy rồi.”

Ba Trần Phong nhanh chóng gọi anh dậy. Tuy rằng hôm qua uống nhiều nhưng khi tỉnh dậy khí sắc của anh vẫn rất tốt. Vương Thu Vũ thấy trong mắt anh không có tia máu đỏ nên cũng yên tâm hơn.

Ăn sáng xong, Vương Thu Vũ nói lời tạm biệt với ba mẹ Trần Phòng rồi ngồi xe Trần Phong đến trường học.

Trước cửa trường học, cô gặp phải hai vị giáo viên cùng khóa. Khi cô chào hỏi hai người, họ liên tục nhìn Trần Phong. Vào đến văn phòng, còn chưa ngồi xuống, cô đã bị họ giữ lại hỏi.

“Cô giáo Vương, người sĩ quan sáng nay là bạn trai cô phải không? Tôi thấy quân hàm trên vai anh ấy, dường như là một thiếu tá nhỉ?”

Vương Thu Vũ mỉm cười, cũng không giấu diếm: “Vâng, là bạn trai của tôi.”

Những giáo viên khác trong văn phòng lúc đó có người ngưỡng mộ cô, cũng có người ganh tị với cô, “Cô giáo Vương thật là may mắn, vừa mới tốt nghiệp đã có một người bạn trai là thiếu tá rồi. Anh ấy là người ở đây phải không?”

Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, người ở đây.”

“Thật là hiếm có, người ở đây, lại còn là thiếu tá, cô giáo Vương thật có phúc. Nhưng mà... cô giáo Vương đừng ghét tôi vì tôi nói lời khó nghe nha. Người ở đây rất ít khi tìm người ở nơi khác, anh ấy thật sự có ý định kết hôn với cô không? Đừng để bị anh ấy lừa đấy, cô... còn chưa kết hôn, đã sống cùng với anh ấy, tôi khuyên cô nên cẩn thận một chút.”

Cô giáo đang nói lớn hơn Vương Thu Vũ ba bốn tuổi, vào trường này đã được hai năm, nhưng hiện tại vẫn còn độc thân, mắt nhìn thấy Vương Thu Vũ vừa tốt nghiệp đi làm đã có bạn trai, lại còn tốt như vậy, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi đố kỵ.

...