...
Mấy tên lưu manh quây xung quanh Vương Thu Vũ. Những bàn tay bẩn thỉu cũng đã chuẩn bị chạm vào cô.
Hai người kia vội vàng chạy tới chen vào, nói: “Này này, thế này chẳng thú vị tí nào. Hay là chúng ta đánh cuộc đi, ai thắng thì lên trước, thế nào?”
Đề nghị này của hắn có kẻ đồng tình, có kẻ thì không.
“Tao đã sắp không nhịn được nữa rồi. Dù có đánh cuộc thì cũng phải chờ tao chơi một lần đã…” Nói rồi lại vươn tay về phía Vương Thu Vũ.
Nhưng hắn vừa đụng tới đã bị cô há miệng cắn mạnh vào tay.
Hắn lập tức hét lên thảm thiết: “Mẹ kiếp, con tiện nhân này lại dám cắn tao…”
Tôn Khải túm tóc Vương Thu Vũ kéo về sau: “Mày nhả ra ra cho tao. Xem ra mày không thích uống rượu mời mà thích uống rượu phạt. Mấy đứa chúng mày còn khách khí gì nữa, lên hết đi.”
Hắn vừa nói xong, cửa sắt đã vang lên những tiếng ầm lớn. Có người đang phá cửa từ bên ngoài, sau đó một chiếc xe jeep quân dụng đâm thẳng vào trong.
Xe còn chưa dừng, Trần Phong chẳng thèm để ý tới chân của mình, lập tức nhảy từ trên xe xuống, trong tay cầm một khẩu súng, miệng gầm lên: “Ai dám động vào cô ấy, tao sẽ giết thằng đó.”
Một khắc khi nghe thấy tiếng của Trần Phong, nước mắt Vương Thu Vũ lập tức giàn giụa.
Anh là người đã từng xông qua mưa bom bão đạn, là người đã từng giết người như Du Dực. Bình thường anh vô cùng hiền lành, nhưng tới lúc tức giận thì rất đáng sợ. Hai mắt anh đỏ sọng, mặt bừng bừng sát khí.
Sau khi nhảy xuống xe, còn chưa đợi đám lưu manh có phản ứng thì anh đã vọt tới trước mặt Vương Thu Vũ, giơ chân đá bay Tôn Khải đang túm tóc cô ra. Tôn Khải bắn ra như một cái bao cát. Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cả người nện mạnh xuống mặt đất.
Hắn bị Trần Phong đá trúng lồng ngực, sau khi rơi xuống đất thì đau tới run rẩy cả người, sức giãy giụa cũng chẳng có, miệng há ra nhưng lại không có cách nào phát ra âm thanh.
May mà Trần Phong của hiện tại không còn là Trần Phong của mấy năm trước. Nếu không, một cú đá vừa rồi của anh cũng có thể khiến Tôn Khải chết ngay tại chỗ.
Mấy tên lưu manh giờ mới có phản ứng, sợ hãi vội vàng chạy tản ra. Trần Phong lập tức ngăn một tên lại, nắm đấm nện thẳng xuống mặt làm tên đó lập tức gãy một cái răng.
Trần Phong đánh cho kẻ đó không có sức phản kháng. Đến khi anh buông tay ra, tên đó đã nằm bẹp dí trên mặt đất chẳng khác nào bùn nhão.
Trần Phong thấy Vương Thu Vũ đang khóc, gương mặt sưng tấy lên thì trong lòng vô cùng đau đớn, vội vã bước lên cởi dây thừng ra khỏi người cô, “Đừng sợ, anh tới rồi, anh tới rồi… Khiến em phải chịu ấm ức rồi, là anh không tốt...”
Đối mặt với đám người kia, Trần Phong như hung thần ác sát, chỉ hận không thể đánh chết hết bọn chúng. Nhưng đối mặt với Vương Thu Vũ, Trần Phong lại trở thành người đàn ông thành thật, đến nói năng cũng lắp ba lắp bắp.
Tay chân được cởi trói, Vương Thu Vũ lập tức nhào vào ngực Trần Phong khóc òa lên. Không quan tâm cái gì khác, cũng không quan tâm hoàn cảnh xung quanh thế nào, có người khác hay không, cô ôm chặt cổ anh, nức nở: “Em còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại anh nữa…”
Thân mình Trần Phong cứng đờ, một hồi lâu sau mới lấy hết can đảm, nhẹ ôm lấy Vương Thu Vũ, dịu dàng nói: “Là anh không tốt, anh tới muộn. Em đừng sợ, không sao nữa rồi…”
Chân tay Trần Phong luống cuống, đau lòng dỗ dành cô gái mình yêu. Mấy người anh em cùng tới với anh đã xắn tay áo, có người tiện tay nhặt gậy gộc trên mặt đất, có người cầm lấy hòn gạch xông lên.
...