...
“Còn có... ó lẽ là hạnh phúc mà em không biết.”
Anh nhớ lại trước đây, cười cười: “Trước đây anh thà ở lại văn phòng tăng ca, cũng không muốn về nhà, vì anh biết bất luận lúc nào, mở cửa ra cũng là chính anh, bầu không khí lạnh lẽo, yên tĩnh, trong nhà anh nhà bếp luôn chỉ dùng để trang trí, mãi mãi không thể ở nhà ăn một bữa cơm nóng được. Anh rất ghét cảm giác này. Nhưng em đã khiến căn nhà lạnh lẽo trống trãi này, bắt đầu có hơi ấm. Bận rộn cả ngày tan làm về nhà, lúc bụng đói cồn cào, có thể ăn một bữa cơm nóng, đó đúng là một cảm giác xa xỉ vô cùng...”
Những lời này của Hạ An Lan, khiến Tô Ngưng Mi cảm giác hình như bản thân được anh nói như rất lợi hại, rất vĩ đại vậy.
“Vậy... Vậy anh nên kết hôn đi, đã đến lúc, có một người vợ ở nhà nấu cơm cho anh. Mỗi ngày bất kể anh về lúc nào, trong nhà cũng có một người đang đợi anh.”
Lúc nói những câu này, Tô Ngưng Mi cảm thấy răng của mình cũng ê buốt, axit trong dạ dày cũng sùng sục dâng lên…
Miệng cô hình như đã giật lên, nói lung tung gì thế? Lỡ như anh thật sự nghe lời đi lấy một người phụ nữ khác, há chẳng phải cô phải hối hận chết sao.
Hạ An Lan nghiêm túc lắng nghe xong, sau đó cười nói: “Nghe ra, hình như đúng là một ý kiến không tệ.”
Tô Ngưng Mi móm mém miệng, tiêu rồi, hình như anh ấy đã thật sự muốn vậy rồi.
Bây giờ nếu cô phủ nhận câu nói lúc nãy không biết còn có tác dụng không.
Trong lòng không được vui, trên miệng Tô Ngưng Mi vẫn cười hihi: “Đúng đó, xem cũng cảm thấy không tệ... Nhà anh nên sớm có một nữ chủ nhân rồi.”
Hạ An Lan quan sát biểu cảm của Tô Ngưng Mi, phát hiện lúc nãy trong mắt cô có chuyển hóa biểu cảm rất nhanh, anh vẫn chưa kịp đọc suy nghĩ của cô, nó đã biến mất rồi. Nhưng trực giác mách bảo anh, Tô Ngưng Mi đang không vui.
Hạ An Lan nghiêm túc nói: “Đề nghị này anh sẽ suy nghĩ lại. Nếu... anh thật sự gặp được một người khiến anh động lòng, anh nhất định sẽ không do dự... Hơn nữa, anh cảm thấy, nói không chừng ở tương lai không xa, việc này có thể sẽ thành sự thật.”
Tô Ngưng Mi kinh ngạc nhìn Hạ An Lan: “Anh... Anh, anh có người con gái mình thích rồi à?”
Hạ An Lan rất thích phản ứng này của cô.
Anh nhìn cô, trầm tư một lúc, gật đầu: “Ừm...”
Tô Ngưng Mi nắm chặt đôi đũa trên tay, sắc mặt cũng trắng đi một phần, cô hỏi: “Vậy... Thật sự chúc mừng anh, có thể nói em biết người đó là ai không?”
Hạ An Lan mỉm cười: “Chẳng bao lâu nữa em sẽ biết thôi, sao em không ăn đi, bánh bao rất ngon, ngon hơn bánh bao ở bên ngoài bán rất nhiều.”
“Em... Em... Anh cũng ăn nhiều một chút.” Tô Ngưng Mi cúi đầu, cô lại biến đầu mình thành đầu đà điểu, vùi trong đống cát.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi tiếp.
Không phải lo lắng Hạ An Lan sẽ không nói, mà là lo lắng bản thân, không dám nghe.
Hạ An Lan nhìn thấy khuôn mặt có hơi tái đi của cô, trầm tư một lúc: “Anh chỉ hơi lo lắng. Anh không biết cô ấy… có thích anh hay không. Vì anh lo lắng cô ấy đã có người cô ấy thích.”
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu, chắc chắn nói: “Sao có thể thế được, dù cho đã có người mình thích, nhìn thấy anh… chắc cũng sẽ thích anh. Anh cũng chẳng biết anh ưu tú biết chừng nào đâu.”
Trên đời này sao lại có cô gái có thể từ chối Hạ An Lan chứ, trừ khi cô ấy mù thôi.
Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng tươi hơn: “Vậy em thì sao?”
Tô Ngưng Mi sững sờ: “Hả?”
“Em sẽ thích người như anh không?”
...