...
Bỏ qua mối nguy một bên không nói, cái này còn cơ hội tuyệt vời để diệt trừ Nhiếp Thu Sính hoàn toàn.
Dù sao cô ta tìm Nhiếp Thu Sính lâu như vậy, cũng không có tin tức, hôm nay cô lại tự đưa mình tới cửa.
Hạ Như Sương cúi đầu nhìn máu từ trong lỗ kim chảy ra trên mu bàn tay của mình, trong mắt bắn ra tia lạnh.
Nhiếp Thu Sính, cô vốn nên chết ở trong trận hỏa hoạn năm đó, cô căn bản không nên sống nhiều năm như vậy, lại càng không nên xuất hiện ở trước mặt tôi.
Nhiếp Thu Sính, đây đều là cô ép tôi.
...
Từ phòng bệnh của Hạ Như Sương đi ra, bọn họ lại đi gặp bà Du, giờ phút này trong phòng bệnh vô cùng loạn, anh trai Du Dực cũng tới, cửa ra vào có không ít người vây quanh.
Du Dực bảo y tá gọi bảo vệ của bệnh viện tới, xua tan đám người vây xem, lúc này mới đi vào.
Vừa vào cửa anh liền nhìn thấy, trên trán ông Du có vết rách, nửa bên mặt bị đánh cho sưng lên, trên cổ còn có vài vết cào chảy ra máu, thoạt nhìn trông rất thảm hại.
Du Dực khe khẽ cười thầm, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng.
Anh trai Du Dực trông thấy anh, lập tức giữ chặt anh hỏi: "Du Dực, em đã về rồi, em nói cho anh có phải ba thật sự chuyển hết cổ phần cho mẹ con thằng con hoang bên ngoài không?"
Bà Du gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta tới đây, anh ta nghe xong liền như phát điên lập tức lao đến.
Du Dực liếc nhìn vẻ mặt xám như tro của ông Du: "Có phải thật hay không, anh là chủ công ty, chuyện này anh cho người điều tra một chút chẳng phải sẽ biết sao."
Anh trai của anh trong lòng thực ra đã tin, anh ta quay đầu nói với ông Du: "Ba, nếu như chuyện này là thật, ba đừng trách con trở mặt với ba, ba muốn đem cổ phần công ty cho Du Dực đã đành, nó dù sao cũng là em trai con, cho nó cũng được, nhưng nếu ba ở sau lưng con cho thằng con hoang bên ngoài, hừ... Ba đợi xem con sẽ xử lý bọn họ như thế nào."
Ông Du nghe xong sốt ruột: "Con muốn làm gì?"
Vẻ mặt anh trai Du Dực dữ tợn: "Làm gì ư, lấy lại cổ phần của con, trừng phạt vợ bé lẫn tiểu tạp chủng của ba."
Ông Du luống cuống: "Đó cũng là em trai của con, công ty là do ba sáng lập, cổ phần công ty là của ba, ba muốn cho ai thì cho người đó, mà chưa kể ta chỉ cho cô ấy một phần nhỏ, trong tay con nắm phần lớn, con vì sao phải tính toán chi li với chút tiền cỏn con đó như vậy?"
Nói xong, ông Du liền ăn ngay một cái tát, một cái tát này làm cho ông tỉnh ngộ, thời điểm này ông nói những lời này... chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.
Một cái tát này khiến tay bà Du tê rần, lúc này bà chẳng còn quan tâm đến Nhiếp Thu Sính, bà chỉ vào ông Du mắng: "Cái đồ khốn khiếp nhà ông còn có mặt mũi nói sao, nếu như không có tôi ông có cái rắm mà có công ty, một chút tiền nhỏ? Vậy mà ông cũng nói ra được, những cổ phần kia đổi thành tiền, ông nói xem là bao nhiêu? Hơn một nghìn vạn, ông nói cho liền cho, ông coi tôi và hai đứa con trai đều đã chết hết rồi sao?"
Ông Du ôm mặt muốn nổi giận, nhưng bây giờ tất cả mọi người đang hận ông thấu xương, ông nổi giận cũng không có người nghe.
Ông nghiến răng nói: "Vậy... tôi cũng không thể không cho bọn họ cái gì chứ?"
Bà Du tức giận đỏ cả mắt: "Cái gì mà cũng không cho? Ông cho còn thiếu sao? Nhà ở, tiền, xe, ông mua cho chúng còn thiếu ư? Có phải ông cảm thấy là đem toàn bộ nhà họ Du, tất cả tiền tôi sở hữu cho họ hết mới tính là nhiều không?"
Du Dực thản nhiên nói: "Mẹ, mẹ nói những thứ này với ba cũng không có tác dụng đâu, lòng của ông ấy đâu có ở bên chúng ta."
Nhiếp Thu Sính sờ sờ mũi, lời này của Du Dực thật lẳng lặng đổ thêm dầu vào lửa mà.
...